Một nụ cười ngượng nghịu xuất hiện trên gương mặt có phần sạm đen của tên lính tuần. Hắn lúc này cũng học theo đội trưởng Thành thò tay vào trong cái nón tre mà gãi sồn sột.
- Thiệt là câu hỏi đó là của nhiều người trong cái xứ Quán Trà này hỏi. Chỉ là họ không biết hỏi ai cho có được câu trả lời, nên mới kéo cái đứa có chức vị thấp nhất là tôi để nhờ chuyển lời tới Nguyễn đại nhân. Có điều lời thì đã chuyển, nhưng đại nhân chỉ ngẩn người ra. Rồi nói biết rồi, ta sẽ cho bây câu trả lời sớm nhất. Nhưng rồi hình như đại nhân đã quên thì phải. Có điều khi ấy con cọp tinh cũng bị hạ rồi nên có trả lời hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Gật gù trước câu chuyện của tên lính tuần dưới quyền của mình, đội trưởng Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã chuyển trưa của mình rồi giật phắt người. Gã đàn ông giữ chức đội trưởng ấy đã lập tức nhìn thẳng vào mặt tên thuộc hạ của mình mà hơi dồn.
- Thôi chết! Mải chuyện mà tôi quên hỏi. Đệ đã lục soát hết mọi ngóc ngách ở gia trang chưa? Trịnh đại nhân có lẽ sắp từ Huỳnh gia trở về đây rồi đó.
Nhìn tách trà đã cạn trơ cả đáy của mình, rốt cuộc Trịnh Thừa cũng không còn kiên nhẫn nữa. Gã đứng phắt dậy mà đập bàn một cái rõ kêu, rồi chỉ mặt Huỳnh Tấn Cương, chủ nhân của Huỳnh gia.
- Huỳnh Tấn Cương! Ta vì nể ông là phú hào giàu có nức tiếng xứ Quán Trà này, nên mới ngồi đây cả nửa ngày để cho con gái của ông chuẩn bị. Nhưng ông nên biết sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Lính đâu! Mở đường!
Những tên lính tuần dưới sự sai xử của Trịnh Thừa, đã hướng ngọn giáo bén ngót của mình về phía tên Sửu, cũng như mấy tên gia nhân khác. Họ ép người của Huỳnh gia tránh sang một bên để dẹp đường, cho Trịnh Thừa đi xuống nhà sau của Huỳnh gia hòng gặp cho được Thanh Vân tiểu thơ. Có điều người làm nhà họ Huỳnh nào có dễ đối phó.
Với số lượng bên gần hai mươi người, bên lại chỉ có sáu người, ấy vậy mà đám người làm của Huỳnh gia vẫn đứng trơ ra như tượng gỗ. Và biểu tình này rõ ràng đã làm mấy gã lính tuần phải hoang mang, mà quay đầu lại hỏi ý kiến của Trịnh Thừa. Đường đường là một quan huyện, lẽ nào lại chịu hàng trước thái độ tự mãn của Huỳnh Tấn Cương.
Và quan trọng hơn là vụ án cọp tinh này cần có lời khai của Huỳnh Thanh Vân để phá giải. Với suy nghĩ việc phá án phải đặt lên hàng đầu, Trịnh Thừa đã không do dự mà gật đầu.
Nhất loạt những ngọn giáo sáng loáng được giương cao lên hòng chuẩn bị hạ bệ đối phương. Một bầu không khí nặng nề, ngập tràn sát khí. Và hơn tất thảy là phần thua đang thuộc về phía họ Huỳnh.
- Dừng lại đi!
Tiếng nói như quát của Huỳnh Tấn Cương, khiến Trịnh Thừa đang căng thẳng cực độ lập tức phất tay cho thuộc hạ của mình dừng tay. Đương nhiên rồi! Đường đường là quan huyện, gã nào có muốn dân chúng của mình rơi vào cảnh máu chảy thương tâm.
Nhưng rõ ràng gã thương buôn họ Huỳnh này không phải là người mà Trịnh Thừa hắn dễ dàng đối phó.
Dòng suy nghĩ đang hỗn loạn của Trịnh quan huyện chợt hiện lên một cái tên, mà mới nghĩ thôi hắn đã không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, Lê Bá Thông. Nếu không có bộ óc đầy sạn của gã đàn ông đó bày mưu thì có lẽ lần này Trịnh Thừa hắn phải ra về tay trắng rồi.
Vậy mà khi Lê Bá Thông nói với gã rằng Huỳnh Tấn Cương là tên thương lái rất khó đối phó, thì Trịnh Thừa hắn lại bĩu môi cười chê.
Nên ngó bộ lần này về quan huyện là hắn phải chiêu đãi gã Lê Bá Thông ấy một bữa mới được. Nhưng có điều tên Huỳnh Tấn Cương đó sau khi bảo bọn lính tuần dừng lại thì sau đó cũng chẳng nói thêm lời nào nữa.
Cái đầu cúi gằm và ánh mắt thì hừng hực lửa giận khiến Trịnh Thừa thoáng thấy sống lưng mình như bị ai bẻ cong.
Không lẽ thật sự phải có đổ máu thì tên thương buôn ấy mới cho Trịnh Thừa hắn gặp Huỳnh Thanh Vân để thẩm vấn lấy lời khai.
- Huỳnh lão bá! Bổn quan..
- Lê Bá Thông! Chuyện ở bờ sông là thế nào?
Rốt cuộc thì tên thương buôn lão làng đó đã chịu lên tiếng. Có điều người mà ông ta muốn nói chuyện lại không phải là Trịnh Thừa. Bị gọi cả tên lẫn họ, lại còn vì muốn nói chuyện với chàng mà Huỳnh Tấn Cương đã lờ đi Trịnh Thừa đã khiến sống lưng của Bá Thông thoáng chốc lạnh toát. Đam Mỹ Sắc
- Huỳnh lão bá à, Trịnh quan huyện đang nói chuyện cùng lão bá đó.
- Ta không quan tâm. Từ đầu đến cuối ta vốn không quan tâm đến tiền của, danh lợi, thậm chí là cái mạng này ta cũng không cần. Bởi với ta, con gái ta Thanh Vân. Con bé Thanh Vân là tất cả của ta. Vậy mà.. vậy mà..
Dừng lại vì tiếng rơi vỡ của cái tách trà do chính mình ném xuống, Huỳnh Tấn Cương nói tiếp. Nhưng lúc này giọng điệu của ông ta dường như đã bình tĩnh hơn.
- Lê Bá Thông, ta hỏi công tử. Chuyện ở bờ sông có đúng như bọn người làm đã báo với ta không? Rằng..
Cái gật đầu xác nhận của Lê Bá Thông khiến sự bình tĩnh khi nãy lập tức biến mất. Huỳnh Tấn Cương quắc mắt tức giận.
- Vậy thì các người hãy gọi tên cậu Ba đó đến đây. Mà không, không cần các người gọi. Bây giờ.. ngay bây giờ ta sẽ đi giết hắn.
- Huỳnh lão bá!
- Cha!
(Hết chương 36)
- Thiệt là câu hỏi đó là của nhiều người trong cái xứ Quán Trà này hỏi. Chỉ là họ không biết hỏi ai cho có được câu trả lời, nên mới kéo cái đứa có chức vị thấp nhất là tôi để nhờ chuyển lời tới Nguyễn đại nhân. Có điều lời thì đã chuyển, nhưng đại nhân chỉ ngẩn người ra. Rồi nói biết rồi, ta sẽ cho bây câu trả lời sớm nhất. Nhưng rồi hình như đại nhân đã quên thì phải. Có điều khi ấy con cọp tinh cũng bị hạ rồi nên có trả lời hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Gật gù trước câu chuyện của tên lính tuần dưới quyền của mình, đội trưởng Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã chuyển trưa của mình rồi giật phắt người. Gã đàn ông giữ chức đội trưởng ấy đã lập tức nhìn thẳng vào mặt tên thuộc hạ của mình mà hơi dồn.
- Thôi chết! Mải chuyện mà tôi quên hỏi. Đệ đã lục soát hết mọi ngóc ngách ở gia trang chưa? Trịnh đại nhân có lẽ sắp từ Huỳnh gia trở về đây rồi đó.
Nhìn tách trà đã cạn trơ cả đáy của mình, rốt cuộc Trịnh Thừa cũng không còn kiên nhẫn nữa. Gã đứng phắt dậy mà đập bàn một cái rõ kêu, rồi chỉ mặt Huỳnh Tấn Cương, chủ nhân của Huỳnh gia.
- Huỳnh Tấn Cương! Ta vì nể ông là phú hào giàu có nức tiếng xứ Quán Trà này, nên mới ngồi đây cả nửa ngày để cho con gái của ông chuẩn bị. Nhưng ông nên biết sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Lính đâu! Mở đường!
Những tên lính tuần dưới sự sai xử của Trịnh Thừa, đã hướng ngọn giáo bén ngót của mình về phía tên Sửu, cũng như mấy tên gia nhân khác. Họ ép người của Huỳnh gia tránh sang một bên để dẹp đường, cho Trịnh Thừa đi xuống nhà sau của Huỳnh gia hòng gặp cho được Thanh Vân tiểu thơ. Có điều người làm nhà họ Huỳnh nào có dễ đối phó.
Với số lượng bên gần hai mươi người, bên lại chỉ có sáu người, ấy vậy mà đám người làm của Huỳnh gia vẫn đứng trơ ra như tượng gỗ. Và biểu tình này rõ ràng đã làm mấy gã lính tuần phải hoang mang, mà quay đầu lại hỏi ý kiến của Trịnh Thừa. Đường đường là một quan huyện, lẽ nào lại chịu hàng trước thái độ tự mãn của Huỳnh Tấn Cương.
Và quan trọng hơn là vụ án cọp tinh này cần có lời khai của Huỳnh Thanh Vân để phá giải. Với suy nghĩ việc phá án phải đặt lên hàng đầu, Trịnh Thừa đã không do dự mà gật đầu.
Nhất loạt những ngọn giáo sáng loáng được giương cao lên hòng chuẩn bị hạ bệ đối phương. Một bầu không khí nặng nề, ngập tràn sát khí. Và hơn tất thảy là phần thua đang thuộc về phía họ Huỳnh.
- Dừng lại đi!
Tiếng nói như quát của Huỳnh Tấn Cương, khiến Trịnh Thừa đang căng thẳng cực độ lập tức phất tay cho thuộc hạ của mình dừng tay. Đương nhiên rồi! Đường đường là quan huyện, gã nào có muốn dân chúng của mình rơi vào cảnh máu chảy thương tâm.
Nhưng rõ ràng gã thương buôn họ Huỳnh này không phải là người mà Trịnh Thừa hắn dễ dàng đối phó.
Dòng suy nghĩ đang hỗn loạn của Trịnh quan huyện chợt hiện lên một cái tên, mà mới nghĩ thôi hắn đã không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, Lê Bá Thông. Nếu không có bộ óc đầy sạn của gã đàn ông đó bày mưu thì có lẽ lần này Trịnh Thừa hắn phải ra về tay trắng rồi.
Vậy mà khi Lê Bá Thông nói với gã rằng Huỳnh Tấn Cương là tên thương lái rất khó đối phó, thì Trịnh Thừa hắn lại bĩu môi cười chê.
Nên ngó bộ lần này về quan huyện là hắn phải chiêu đãi gã Lê Bá Thông ấy một bữa mới được. Nhưng có điều tên Huỳnh Tấn Cương đó sau khi bảo bọn lính tuần dừng lại thì sau đó cũng chẳng nói thêm lời nào nữa.
Cái đầu cúi gằm và ánh mắt thì hừng hực lửa giận khiến Trịnh Thừa thoáng thấy sống lưng mình như bị ai bẻ cong.
Không lẽ thật sự phải có đổ máu thì tên thương buôn ấy mới cho Trịnh Thừa hắn gặp Huỳnh Thanh Vân để thẩm vấn lấy lời khai.
- Huỳnh lão bá! Bổn quan..
- Lê Bá Thông! Chuyện ở bờ sông là thế nào?
Rốt cuộc thì tên thương buôn lão làng đó đã chịu lên tiếng. Có điều người mà ông ta muốn nói chuyện lại không phải là Trịnh Thừa. Bị gọi cả tên lẫn họ, lại còn vì muốn nói chuyện với chàng mà Huỳnh Tấn Cương đã lờ đi Trịnh Thừa đã khiến sống lưng của Bá Thông thoáng chốc lạnh toát. Đam Mỹ Sắc
- Huỳnh lão bá à, Trịnh quan huyện đang nói chuyện cùng lão bá đó.
- Ta không quan tâm. Từ đầu đến cuối ta vốn không quan tâm đến tiền của, danh lợi, thậm chí là cái mạng này ta cũng không cần. Bởi với ta, con gái ta Thanh Vân. Con bé Thanh Vân là tất cả của ta. Vậy mà.. vậy mà..
Dừng lại vì tiếng rơi vỡ của cái tách trà do chính mình ném xuống, Huỳnh Tấn Cương nói tiếp. Nhưng lúc này giọng điệu của ông ta dường như đã bình tĩnh hơn.
- Lê Bá Thông, ta hỏi công tử. Chuyện ở bờ sông có đúng như bọn người làm đã báo với ta không? Rằng..
Cái gật đầu xác nhận của Lê Bá Thông khiến sự bình tĩnh khi nãy lập tức biến mất. Huỳnh Tấn Cương quắc mắt tức giận.
- Vậy thì các người hãy gọi tên cậu Ba đó đến đây. Mà không, không cần các người gọi. Bây giờ.. ngay bây giờ ta sẽ đi giết hắn.
- Huỳnh lão bá!
- Cha!
(Hết chương 36)