Sự việc xảy ra ngay trước buồng ngủ của họ Phan. Nhưng phải đợi cho đến khi mọi người trong nhà có mặt đầy đủ rồi thì gã mới đẩy cửa bước ra. Và gần như ngay lập tức khuôn mặt điển trai của họ Phan bị Nguyễn đại nhân tặng cho một cái đấm, cùng câu chất vấn.
- Tại sao bây lại làm như vậy? Tại sao lại giết bà ấy?
Suy đoán của Nguyễn đại nhân không sai. Vì sự việc xảy ra trước buồng của họ Phan nên hắn chính là tình nghi số một. Nhưng trong lúc Nguyễn đại nhân định giáng thêm vào mặt của họ Phan một cú đấm nữa thì Lê Bá Thông đã kịp kêu lên.
- Cô phụ! Mau dừng lại! Hãy nhìn xem đây là thứ gì?
Thứ gì ở đây chính là những dấu chân nhiễm đầy máu như điều, mà Diệp Thảo cũng như mấy người của Nguyễn gia đã được nhìn thấy sáng ngày hôm qua ở sân sau của gian bếp.
Cô gái trẻ vẫn còn nhớ như in cảm giác của mình lúc đó. Sợ đến mức cơ hàm đông cứng, rồi thì sống lưng lạnh toát và tay chân hoàn toàn không thể cử động.
- Có phải con cọp tinh đó, nó.. nó vẫn còn rình rập ở đâu gần gian nhà sau này để giết người không?
Bà Ba Miên nói trong sự sợ hãi.
- Có thể là như vậy lắm. Bởi hôm qua thì nó ở sau bếp giết gà. Còn hôm nay thì.. Thôi xong rồi! Nguyễn gia trang này không thể ở được nữa rồi.
Tiếng khóc rấm rứt chứa đầy nỗi kinh hãi của bà Ba Miên làm người đàn ông trụ cột của Nguyễn gia phải lập tức cau mày. Nguyễn đại nhân thường ngày vẫn ngọt ngào, yêu chiều bà Ba như thế, mà hôm nay lại gắt gỏng.
- Bà có im ngay không? Gì mà cọp tinh chứ? Không có con cọp nào ở đây cả.
- Sao lại không có.. Nếu không có cọp tinh thì ông nói tôi nghe đi. Vết thương trên mặt của chị Hai là ở đâu. Là con cọp ấy đã sống.. Nó đã sống lại và đã tìm đến đây để trả thù. Nó sẽ giết chết từng người, từng người một của Nguyễn gia này. Không, không được Phong con, và Bá Thông nữa, chúng ta phải rời khỏi chỗ này.. Phải đi ngay thôi!
Những câu từ được thốt ra lúc đầu óc bấn loạn kia đã lập tức phải dừng lại, bởi cái tát nảy lửa vừa được giáng xuống mặt. Một bầu không khí lặng ngắt bao trùm lên tất cả những con người đang ngồi túm tụm dưới mái hiên.
Ai nấy đều sững sờ trước hành động của Nguyễn đại nhân. Nhưng Ba Phong có lẽ là sững sờ nhất.
Và từ sự sững sờ, gã đàn ông đã lồng lên như một con thú hoang. Đúng vậy, cậu Ba Phong đã lồng lên, nói ra những lời tự trong gan ruột để bảo vệ mẹ mình.
- Cha làm cái gì thế hả? Mẹ nói thế có gì là sai đâu chứ? Bởi nhìn thế nào thì vết cào trên mặt của mẹ Hai cũng là do cọp làm. Chỉ có móng vuốt của cọp thì khuôn mặt của mẹ Hai mới không còn thành hình như vậy. Đệ nói thế huynh thấy có đúng không Hai Lịch?
Câu hỏi của Nguyễn Hoành Phong vừa thoát ra khỏi miệng thì gần như tất cả mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hai Lịch. Không còn dáng vẻ ngạo mạn thường ngày, giờ đây Hai Lịch ngồi ở một góc của mái hiên như một kẻ mất hồn.
Hắn nhìn đăm đăm vào cỗ thi thể của bà Hai Cần. Nhưng khác với đôi mắt ráo hoảnh của con Lành, Hai Lịch đang khóc.
- Là ai đã giết hại mẹ của ta? Là ai..
- Là ai cái gì?
Ba Phong bĩu môi.
- Bộ huynh chưa nhìn qua vết cào trên mặt của mẹ mình sao? Là vết cào của móng vuốt đó. Là con cọp tinh 10 năm trước đã tắm máu dân của vùng này và giờ nó đã trở lại đó.
- Có thể là như vậy.
Câu nói vừa rồi là của Trịnh Thừa đại nhân. Với một thân áo mão chỉnh tề, họ Trịnh không giấu sự lo lắng của mình. Gã tiếp:
- Dựa vào những vết thương tìm thấy được trên người của bà Hai Cần thì bước đầu dự đoán là do một con thú hoang gây ra. Nhưng điều lạ lùng là thuộc hạ của bổn quan lại không tìm thấy dấu vết leo trèo nào của con thú đó trên tường bao của gia trang.
Lại dừng lại một chút để cảm nhận bầu không khí nặng nề bao trùm lấy mình và mấy người nhà họ Nguyễn, Trịnh Thừa bất giác thở dài rồi lấy một que củi vạch xuống nền đất ướt.
- Các vị đừng có bị chữ "tinh" trong từ "cọp tinh" mà tự dọa mình. Bởi ta đã tìm hiểu rất kĩ. Con cọp tinh xưa gây loạn ở xứ Quán Trà này thật sự chỉ là một con cọp có trí thông minh hơn đồng loại của nó, chứ không phải là thần tiên hay ma quỷ mà có khả năng vượt tường không để lại dấu vết. Trừ khi..
- Trừ khi có ai đó mười năm qua đã nuôi dưỡng và đêm qua cũng như đêm trước nữa mở cửa cho con thú đó vào Nguyễn gia trang gây loạn.
Tiếng nói thanh thoát, âm vực lại có phần nũng nịu khiến ai nấy ở chỗ mái hiên đều phải ngẩng đầu nhìn lên. Trần Ngọc Diễm Kiều và theo sau nữa là Huỳnh Thanh Vân đang đưa tay che miệng khi ánh mắt chạm phải vũng máu đỏ thẫm ở dưới đất.
- Diễm Kiều tiểu thơ và..
- Thanh Vân! Huỳnh Thanh Vân..
(Hết chương 27)
- Tại sao bây lại làm như vậy? Tại sao lại giết bà ấy?
Suy đoán của Nguyễn đại nhân không sai. Vì sự việc xảy ra trước buồng của họ Phan nên hắn chính là tình nghi số một. Nhưng trong lúc Nguyễn đại nhân định giáng thêm vào mặt của họ Phan một cú đấm nữa thì Lê Bá Thông đã kịp kêu lên.
- Cô phụ! Mau dừng lại! Hãy nhìn xem đây là thứ gì?
Thứ gì ở đây chính là những dấu chân nhiễm đầy máu như điều, mà Diệp Thảo cũng như mấy người của Nguyễn gia đã được nhìn thấy sáng ngày hôm qua ở sân sau của gian bếp.
Cô gái trẻ vẫn còn nhớ như in cảm giác của mình lúc đó. Sợ đến mức cơ hàm đông cứng, rồi thì sống lưng lạnh toát và tay chân hoàn toàn không thể cử động.
- Có phải con cọp tinh đó, nó.. nó vẫn còn rình rập ở đâu gần gian nhà sau này để giết người không?
Bà Ba Miên nói trong sự sợ hãi.
- Có thể là như vậy lắm. Bởi hôm qua thì nó ở sau bếp giết gà. Còn hôm nay thì.. Thôi xong rồi! Nguyễn gia trang này không thể ở được nữa rồi.
Tiếng khóc rấm rứt chứa đầy nỗi kinh hãi của bà Ba Miên làm người đàn ông trụ cột của Nguyễn gia phải lập tức cau mày. Nguyễn đại nhân thường ngày vẫn ngọt ngào, yêu chiều bà Ba như thế, mà hôm nay lại gắt gỏng.
- Bà có im ngay không? Gì mà cọp tinh chứ? Không có con cọp nào ở đây cả.
- Sao lại không có.. Nếu không có cọp tinh thì ông nói tôi nghe đi. Vết thương trên mặt của chị Hai là ở đâu. Là con cọp ấy đã sống.. Nó đã sống lại và đã tìm đến đây để trả thù. Nó sẽ giết chết từng người, từng người một của Nguyễn gia này. Không, không được Phong con, và Bá Thông nữa, chúng ta phải rời khỏi chỗ này.. Phải đi ngay thôi!
Những câu từ được thốt ra lúc đầu óc bấn loạn kia đã lập tức phải dừng lại, bởi cái tát nảy lửa vừa được giáng xuống mặt. Một bầu không khí lặng ngắt bao trùm lên tất cả những con người đang ngồi túm tụm dưới mái hiên.
Ai nấy đều sững sờ trước hành động của Nguyễn đại nhân. Nhưng Ba Phong có lẽ là sững sờ nhất.
Và từ sự sững sờ, gã đàn ông đã lồng lên như một con thú hoang. Đúng vậy, cậu Ba Phong đã lồng lên, nói ra những lời tự trong gan ruột để bảo vệ mẹ mình.
- Cha làm cái gì thế hả? Mẹ nói thế có gì là sai đâu chứ? Bởi nhìn thế nào thì vết cào trên mặt của mẹ Hai cũng là do cọp làm. Chỉ có móng vuốt của cọp thì khuôn mặt của mẹ Hai mới không còn thành hình như vậy. Đệ nói thế huynh thấy có đúng không Hai Lịch?
Câu hỏi của Nguyễn Hoành Phong vừa thoát ra khỏi miệng thì gần như tất cả mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hai Lịch. Không còn dáng vẻ ngạo mạn thường ngày, giờ đây Hai Lịch ngồi ở một góc của mái hiên như một kẻ mất hồn.
Hắn nhìn đăm đăm vào cỗ thi thể của bà Hai Cần. Nhưng khác với đôi mắt ráo hoảnh của con Lành, Hai Lịch đang khóc.
- Là ai đã giết hại mẹ của ta? Là ai..
- Là ai cái gì?
Ba Phong bĩu môi.
- Bộ huynh chưa nhìn qua vết cào trên mặt của mẹ mình sao? Là vết cào của móng vuốt đó. Là con cọp tinh 10 năm trước đã tắm máu dân của vùng này và giờ nó đã trở lại đó.
- Có thể là như vậy.
Câu nói vừa rồi là của Trịnh Thừa đại nhân. Với một thân áo mão chỉnh tề, họ Trịnh không giấu sự lo lắng của mình. Gã tiếp:
- Dựa vào những vết thương tìm thấy được trên người của bà Hai Cần thì bước đầu dự đoán là do một con thú hoang gây ra. Nhưng điều lạ lùng là thuộc hạ của bổn quan lại không tìm thấy dấu vết leo trèo nào của con thú đó trên tường bao của gia trang.
Lại dừng lại một chút để cảm nhận bầu không khí nặng nề bao trùm lấy mình và mấy người nhà họ Nguyễn, Trịnh Thừa bất giác thở dài rồi lấy một que củi vạch xuống nền đất ướt.
- Các vị đừng có bị chữ "tinh" trong từ "cọp tinh" mà tự dọa mình. Bởi ta đã tìm hiểu rất kĩ. Con cọp tinh xưa gây loạn ở xứ Quán Trà này thật sự chỉ là một con cọp có trí thông minh hơn đồng loại của nó, chứ không phải là thần tiên hay ma quỷ mà có khả năng vượt tường không để lại dấu vết. Trừ khi..
- Trừ khi có ai đó mười năm qua đã nuôi dưỡng và đêm qua cũng như đêm trước nữa mở cửa cho con thú đó vào Nguyễn gia trang gây loạn.
Tiếng nói thanh thoát, âm vực lại có phần nũng nịu khiến ai nấy ở chỗ mái hiên đều phải ngẩng đầu nhìn lên. Trần Ngọc Diễm Kiều và theo sau nữa là Huỳnh Thanh Vân đang đưa tay che miệng khi ánh mắt chạm phải vũng máu đỏ thẫm ở dưới đất.
- Diễm Kiều tiểu thơ và..
- Thanh Vân! Huỳnh Thanh Vân..
(Hết chương 27)