Bàn tay đang cầm củ khoai nướng của anh Đen bất giác run lên làm rơi luôn củ khoai xuống nền đất.
- Lão Duyệt à, có cần phải nhắc tới hai chữ báo thù không?
Vừa nói, anh Đen vừa mếu máo nhặt củ khoai lên thôi phù phù khổ sở.
- Thiệt là nghĩ tới thôi là gai óc nổi đầy ngay.
- Gì mà gai óc nổi đầy?
Lão Duyệt cười nhạt.
- Không phải con Lành đã không bị con cọp tinh đó hại sao? Rồi Trịnh đại nhân cũng đã nói rồi đó, nó chỉ hại những người có dính dáng với Nguyễn đại nhân thôi.
- Nhưng nếu nó không tìm được người nhà họ Nguyễn hoặc đã hại hết người nhà họ Nguyễn rồi thì sao?
Câu nói vừa thoát ra khỏi cổ họng thì anh Đen đã nhanh như cắt nhận được cái gõ mạnh trên đỉnh đầu. Lão Duyệt sau khi dạy dỗ xong anh Đen thì đã trở lại với chén cơm của mình.
- Phủi phui cái mồm bây nha. Gì hại hết người nhà họ Nguyễn? Bộ bây muốn trù cho đại nhân, hai cậu và cả bà Ba gặp chuyện không?
- Con không có ý đó đâu lão Duyệt. Nhưng cái thứ đó là cọp tinh, còn mấy lính tuần kia là người đó.
Vừa nói anh Đen vừa len lén ngẩng đầu nhìn những gã lính tuần đang đứng kín ở sân nhà. Và người đang nhìn mấy tên lính đó không chỉ có mình anh Đen, Nguyễn đại nhân cũng đang nhìn và trong đáy mắt của gã đàn ông ấy từ lúc nào đã hiện lên sự lo lắng.
- Sao giờ này rồi mà thằng Phong vẫn chưa về?
- Chuyện này cũng thường mà ông.
Bà Ba Miên cất giọng buồn buồn.
- Dù là nhà có tang sự thì thằng nhỏ vẫn phải lo chuyện làm ăn của nhà mình chứ.
- Bà nói vậy là sao? Không phải là tôi đã nói nhà có việc nên chuyện buôn bán tạm dừng ít hôm sao? Không lẽ bữa nay có tên thương buôn nào muốn ta xuất lúa cho họ hả? Có cần gấp như thế không?
Câu hỏi của Nguyễn đại nhân làm bà Ba Miên kiềm lòng không đặng mà buông ra một tiếng thở dài não nề.
- Xuất lúa cái chi chớ? Có tên thương buôn nào dám to gan làm trái lệnh ông chớ? Chỉ là.. thằng Phong sáng nay nó cảm thấy có lỗi với họ Phan nên đã tiễn ông ta một đoạn đường. Nhưng chẳng hiểu sao nó lại đi đến tận giờ này. Nói thật với ông là dù tên Phan Vũ Anh đó đã hào sảng cho thằng Phong khất lúa sang mùa sau, nhưng tôi vẫn thấy gã ta không đáng tin. Nhất là..
- Hai Lịch đâu?
- Cái này..
Câu hỏi của Nguyễn đại nhân lập tức khiến mọi người và nhất là Lê Bá Thông phải đảo mắt nhìn quanh. Không khí tang tóc lại càng thê lương hơn khi lâu lâu dàn bát âm lại sướng lên một đoạn nhạc cầu hồn. Là tang sự của mẹ ruột, nhưng đứa con trai duy nhất lại đi đâu mất hút từ sáng sớm.
- Có khi nào là vì quá đau buồn nên đã tìm đến rượu để giải sầu không.
Suy đoán của Nguyễn đại nhân lập tức nhận được cái gật đầu tán đồng của bà Ba Miên.
- Đúng rồi đó! Có lẽ là thằng Lịch đang rất buồn. Hay thế này đi, tôi dẫn bọn con Nhân với Diệp Thảo đi tới mấy quán rượu gần đây để tìm thằng Lịch. Ông thấy sao? Mà có khi là còn tìm được thằng Phong ở đó nữa chớ chẳng chơi đâu.
- Bà nói không sai. Nhưng trong lúc bà đi tôi sẽ xuống buồng thằng Lịch một chút. Biết đâu lại tìm được thứ gì đó.
- Ý ông là..
Cái phất tay của Nguyễn đại nhân làm bà Ba Miên phải dừng lại. Người đàn bà xinh đẹp hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn chồng mình. Bên kia Nguyễn đại nhân cũng nhận ra sự độc đoán của mình, nhưng thay vì tỏ ra quan tâm như thường ngày thì ông lại lảng đi bằng cách đánh tiếng gọi người làm.
- Con Nhân! Con Nhân đâu rồi?
Một tiếng "dạ" thật khẽ phát ra từ gian nhà sau làm Diệp Thảo cũng như lão Duyệt, hay những người khác ở đó đều giật thót. Sự kinh ngạc khi nghe được tiếng nói của một đứa bị câm khiến ai nấy đều phải chăm chú, hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng nói. Một thân ảnh nhỏ tất tả lao ra khỏi gian buồng của cậu Lũy. Thân ảnh đó quen lắm! Nhưng nó không phải là của tỷ Nhân.
Đứng ở một góc của nhà trên, con Lành có trách nhiệm hầu trà bánh những người đến viếng cũng đã rời khỏi vị trí của mình, để ngó đầu hóng ra phía sau như bà Ba hay Nguyễn đại nhân và Lê Bá Thông. Đứa con gái có tuổi đời dù chỉ mới hơn đôi tám một chút đó, sau khi nhác thấy người vừa chạy tới đã buột miệng nói.
- Là bà vú. Vậy mà cứ tưởng..
Cứ tưởng là tỷ Nhân, đứa con gái bị câm kia đã có thể nói được. Sự kinh ngạc được hóa giải thì ùa tới trong đầu là sự tò mò. Bà Ba Miên đứng ở khuôn cửa của phòng tiếp khách, mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng và mướt cả mồ hôi của bà vú.
- Sao lại là bây hả? Ta gọi là gọi con Nhân mà. Rồi bây chạy ra đây thì thằng Lũy phải làm sao hả?
- Dạ!
Bà vú cố điều chỉnh hơi thở của mình.
- Dạ, con Nhân nó đang phụ tôi đưa võng cho cậu Lũy ạ.
- Cái gì?
Vầng trăng từ khi nào đã được thắp sáng. Một thứ ánh sáng vàng khiên tâm hồn con người dễ bị rơi vào những đợt sóng lòng mà không biết tại sao? Cơn giận của bà Ba Miên đã lắng xuống sau khi nghe bà vú thưa rằng tỷ Nhân đã bị trúng gió lúc đi vệ sinh.
May mà khi tỷ Nhân đi ngang qua buồng cậu Lũy thì bà vú trông thấy nên đã dìu vào trong xoa chút dầu.
(Hết chương 31)
- Lão Duyệt à, có cần phải nhắc tới hai chữ báo thù không?
Vừa nói, anh Đen vừa mếu máo nhặt củ khoai lên thôi phù phù khổ sở.
- Thiệt là nghĩ tới thôi là gai óc nổi đầy ngay.
- Gì mà gai óc nổi đầy?
Lão Duyệt cười nhạt.
- Không phải con Lành đã không bị con cọp tinh đó hại sao? Rồi Trịnh đại nhân cũng đã nói rồi đó, nó chỉ hại những người có dính dáng với Nguyễn đại nhân thôi.
- Nhưng nếu nó không tìm được người nhà họ Nguyễn hoặc đã hại hết người nhà họ Nguyễn rồi thì sao?
Câu nói vừa thoát ra khỏi cổ họng thì anh Đen đã nhanh như cắt nhận được cái gõ mạnh trên đỉnh đầu. Lão Duyệt sau khi dạy dỗ xong anh Đen thì đã trở lại với chén cơm của mình.
- Phủi phui cái mồm bây nha. Gì hại hết người nhà họ Nguyễn? Bộ bây muốn trù cho đại nhân, hai cậu và cả bà Ba gặp chuyện không?
- Con không có ý đó đâu lão Duyệt. Nhưng cái thứ đó là cọp tinh, còn mấy lính tuần kia là người đó.
Vừa nói anh Đen vừa len lén ngẩng đầu nhìn những gã lính tuần đang đứng kín ở sân nhà. Và người đang nhìn mấy tên lính đó không chỉ có mình anh Đen, Nguyễn đại nhân cũng đang nhìn và trong đáy mắt của gã đàn ông ấy từ lúc nào đã hiện lên sự lo lắng.
- Sao giờ này rồi mà thằng Phong vẫn chưa về?
- Chuyện này cũng thường mà ông.
Bà Ba Miên cất giọng buồn buồn.
- Dù là nhà có tang sự thì thằng nhỏ vẫn phải lo chuyện làm ăn của nhà mình chứ.
- Bà nói vậy là sao? Không phải là tôi đã nói nhà có việc nên chuyện buôn bán tạm dừng ít hôm sao? Không lẽ bữa nay có tên thương buôn nào muốn ta xuất lúa cho họ hả? Có cần gấp như thế không?
Câu hỏi của Nguyễn đại nhân làm bà Ba Miên kiềm lòng không đặng mà buông ra một tiếng thở dài não nề.
- Xuất lúa cái chi chớ? Có tên thương buôn nào dám to gan làm trái lệnh ông chớ? Chỉ là.. thằng Phong sáng nay nó cảm thấy có lỗi với họ Phan nên đã tiễn ông ta một đoạn đường. Nhưng chẳng hiểu sao nó lại đi đến tận giờ này. Nói thật với ông là dù tên Phan Vũ Anh đó đã hào sảng cho thằng Phong khất lúa sang mùa sau, nhưng tôi vẫn thấy gã ta không đáng tin. Nhất là..
- Hai Lịch đâu?
- Cái này..
Câu hỏi của Nguyễn đại nhân lập tức khiến mọi người và nhất là Lê Bá Thông phải đảo mắt nhìn quanh. Không khí tang tóc lại càng thê lương hơn khi lâu lâu dàn bát âm lại sướng lên một đoạn nhạc cầu hồn. Là tang sự của mẹ ruột, nhưng đứa con trai duy nhất lại đi đâu mất hút từ sáng sớm.
- Có khi nào là vì quá đau buồn nên đã tìm đến rượu để giải sầu không.
Suy đoán của Nguyễn đại nhân lập tức nhận được cái gật đầu tán đồng của bà Ba Miên.
- Đúng rồi đó! Có lẽ là thằng Lịch đang rất buồn. Hay thế này đi, tôi dẫn bọn con Nhân với Diệp Thảo đi tới mấy quán rượu gần đây để tìm thằng Lịch. Ông thấy sao? Mà có khi là còn tìm được thằng Phong ở đó nữa chớ chẳng chơi đâu.
- Bà nói không sai. Nhưng trong lúc bà đi tôi sẽ xuống buồng thằng Lịch một chút. Biết đâu lại tìm được thứ gì đó.
- Ý ông là..
Cái phất tay của Nguyễn đại nhân làm bà Ba Miên phải dừng lại. Người đàn bà xinh đẹp hướng ánh mắt tội nghiệp nhìn chồng mình. Bên kia Nguyễn đại nhân cũng nhận ra sự độc đoán của mình, nhưng thay vì tỏ ra quan tâm như thường ngày thì ông lại lảng đi bằng cách đánh tiếng gọi người làm.
- Con Nhân! Con Nhân đâu rồi?
Một tiếng "dạ" thật khẽ phát ra từ gian nhà sau làm Diệp Thảo cũng như lão Duyệt, hay những người khác ở đó đều giật thót. Sự kinh ngạc khi nghe được tiếng nói của một đứa bị câm khiến ai nấy đều phải chăm chú, hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng nói. Một thân ảnh nhỏ tất tả lao ra khỏi gian buồng của cậu Lũy. Thân ảnh đó quen lắm! Nhưng nó không phải là của tỷ Nhân.
Đứng ở một góc của nhà trên, con Lành có trách nhiệm hầu trà bánh những người đến viếng cũng đã rời khỏi vị trí của mình, để ngó đầu hóng ra phía sau như bà Ba hay Nguyễn đại nhân và Lê Bá Thông. Đứa con gái có tuổi đời dù chỉ mới hơn đôi tám một chút đó, sau khi nhác thấy người vừa chạy tới đã buột miệng nói.
- Là bà vú. Vậy mà cứ tưởng..
Cứ tưởng là tỷ Nhân, đứa con gái bị câm kia đã có thể nói được. Sự kinh ngạc được hóa giải thì ùa tới trong đầu là sự tò mò. Bà Ba Miên đứng ở khuôn cửa của phòng tiếp khách, mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng và mướt cả mồ hôi của bà vú.
- Sao lại là bây hả? Ta gọi là gọi con Nhân mà. Rồi bây chạy ra đây thì thằng Lũy phải làm sao hả?
- Dạ!
Bà vú cố điều chỉnh hơi thở của mình.
- Dạ, con Nhân nó đang phụ tôi đưa võng cho cậu Lũy ạ.
- Cái gì?
Vầng trăng từ khi nào đã được thắp sáng. Một thứ ánh sáng vàng khiên tâm hồn con người dễ bị rơi vào những đợt sóng lòng mà không biết tại sao? Cơn giận của bà Ba Miên đã lắng xuống sau khi nghe bà vú thưa rằng tỷ Nhân đã bị trúng gió lúc đi vệ sinh.
May mà khi tỷ Nhân đi ngang qua buồng cậu Lũy thì bà vú trông thấy nên đã dìu vào trong xoa chút dầu.
(Hết chương 31)