Mặt nạ cáo của anh ta rơi xuống sàn nhà lộ ra vẻ mặt tuấn tú, sóng mũi dọc dừa là một thứ hoàn hảo với đường cong mềm mại trong đôi môi của hắn.
Chết rồi! Như thế này cũng quyến rũ quá rồi.
Miên Châu suýt chảy máu mũi, cô dùng hai tay bịt chặt ngoảnh mặt sang chỗ khác
“Tôi..tôi không cố ý...xin lỗi.”
Anh cười một cách gian ác, hắn khoanh tay nói
“ Vậy cô cũng nên đền đáp lại cho tôi chứ?”
Hả? Đền đáp cái gì chứ? Chã nhẽ lấy mạng sống mặc hắn chém giết, ăn tương nuốt sống lục phủ ngũ tạng?
“ Tôi xin lỗi, xin ngài.. ngài đừng giết tôi.”
Nhìn điệu bộ nhút nhát của cô, anh lại càng hứng thú, đặt bờ môi nóng bỏng của anh lên môi cô
Miên Châu giương mắt ếch ngốc nghếch nhìn anh, Dạ Hàn hôn rất sâu làm cô không tài nào thở nổi.
Không chịu được nữa rồi, cô đẩy anh tách ra khỏi cơ thể
“Biến thái! Ngài làm cái quái gì thế?”
Aaa! Nụ hôn đầu của mình bị hắn lấy mất trong chốc lát...sau này còn mặt mũi nào mà gặp lại Âu Dương được nữa..
“Chuộc tội.”
Anh lạnh lùng đáp.
Vậy ý hắn là cướp nụ hôn đầu của cô để chuộc lại tội đồ mà cô đã gây nên.
Hai tay Miên Châu ấn chặt lồng ngực, từ lòng bàn tay cô cảm nhận thấy con tim đang rung lắc dữ dội.
Lần đầu hôn người con trai khác, cảm giác thật không quen một chút nào... nó thô ráp và âm ấm.
Tư Dạ Hàn cười ranh mãnh giễu cợt cô nàng thẩn thờ trước mặt
“Luyến tiếc nụ hôn của tôi đến vậy à?”
Miên Châu lại một lần nữa bị hắn làm cho ứa máu ruột gan, ngoảnh mặt sang chỗ khác điềm nhiên nói:
“ Cóc thèm!”
cô bỉu môi tỏ vẻ giận dữ trước mặt hắn.
Nhưng hắn lại thấy hành động đó của cô thật đáng yêu lại muốn hôn thêm một cái sau đó “thịt” cô đến liệt giường.
Dạ Hàn chợt lấy lại ý thức, anh cảm thấy mình thật xấu hổ về cái ý nghĩ đen tối ấy.
Anh lấy khắn tắm bước vào bồn tắm, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở cô
“Tôi đi tắm một lát, ngoan ngoãn ở yên đó.Tôi mà phát hiện ra cô chạy thoát thì không xong với tôi đâu.”
Miên Châu định phản kháng nhưng hắn đã kịp đóng cửa phòng.
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng thì không biết xảy ra chuyện gì.
Giang sơn khó đổi bản tính khó dời, tính tình cô vốn yếu đuối nhút nhát, giờ lại nằm bẹp dí dưới chân hắn ta chẳng khác nào là tự sát...
...chi bằng trốn thoát tìm ra một con đường cứu lấy bản thân.
Cô ưỡn ngực thầm tự khen bản thân thật thông minh, rón rén rời khỏi phòng.
Bước ra khỏi phòng hắn ta, cô chạy nhanh như tên lửa, thục mạng chạy.
Tiểu A bắt gặp thấy vẻ mặt hối hả của Miên Châu, vội can ngăn bắt lại hỏi chuyện
“Phu nhân cô đi đâu vội vậy?”
Miên Châu thở hồng hộc, nói lắm bắp không thành tiếng.
Cô không biết phải viện cớ gì mới có thể né được Tiểu A, chợt cô thấy bóng dáng của Đại Cường, tay anh cẩn thận châm điếu thuốc.
“ Tôi...tôi..à không ngài ấy bảo tôi gọi Đại Cường vào có chuyện cần hỏi?”
Đại Cường?!? Lần đầu chủ động gọi người khác đến phòng luôn sao?
Ngoài mình ra thì phu nhân là người thứ 2 được phép vào... Chã nhẽ ngài ấy thay đổi rồi...Quả là một chuyển hướng tốt!
“ Được được, phu nhân cứ tự nhiên.”
Cô bị hai chữ ""phu nhân "" làm cho đầu óc muốn tê liệt, rõ ràng cô chỉ là một người con gái hèn mọn, sống trong giới nghèo nàn lại được người khác tuỳ tiện gọi hai chữ ""phu nhân"".
Cảm giác thật khó chịu!