Miên Châu đối mặt hướng súng của anh ta, trong lòng có chút hoảng loạn nhưng cô tự trấn an bản thân rằng bản thân không thể nhục trí.
Đại Cường bị con đàn bà ngu ngốc này sắp làm cho đổ bệnh, hắn ta tính tình nóng nảy gặp thêm người phụ nữ cố chấp không sợ chết.
Hắn như muốn cho cô ăn vài viên đạn nhưng thâm tâm anh lại không nghe theo lời anh.
Tiểu A thở dài, buông xuống một câu
“Đại boss đã chấp nhận việc Tố phu nhân tham gia thử thách lần này, mời phu nhân vào trong..”
Trong phòng giám sát, Tư Dạ Hàn lại liên tục nở ra những nụ cười hiểm ác của tộc ác ma.
Mèo hoang nhỏ của tôi thật không ngoan chút nào... cứ thích cào xé và quậy phá...em luôn khiến cho con người ta nhìn em bằng con mắt khác.
...----------------...
Lại là cái không gian tối mịt này, bối cảnh không hề có chút mới mẻ, không khí vẫn chìm đắm trong sự yên tĩnh như mọi ngày.
Miên Châu mò mẫn vào tường bước đi một cách cẩn thận, ôn tồn.
Bọn con gái thì không ngừng ríu rít, hét toáng lung tung, thật là không biết điều.
Bỗng từ trước có một cái gì đó đang xồng xộc chạy đến nhóm người.
Tiếng chân bước đi ngày càng dõng dạc và lành mạch hơn trước.
Nhanh như cắt, người đó tóm được những thành viên trong đội nhưng đặc biệt là nữ sinh. Miên Châu thoang thoáng thấy được bòng áng của người đó, hắn ta là.. đàn ông .
Từ phía sau giọng của một bạn nữ thốt lên tiếng kêu thảm thiết của nữ sinh.
Miên Châu kéo Đại Hỷ đi tìm chỗ trốn, nấp vào một xó . Người đàn ông như bị ma quỷ cướp đi lí trí hắn điên cuồng tấn công lấy đán con gái khác, hắn ngấu nghiện làm những trò thô bỉ với bọn họ.
Thật kinh tởm, trêи đảo này rốt cuộc là nới quái quỷ gì vậy?
Đại Hỷ lâm vào sự sợ hãi, vô tình thốt lên vài tiếng. Người đàn ông đó nghe được tiếng của con mồi, hắn lao như bắn đến chỗ hai người bọn họ.
Miên Châu cùng Đại Hỷ dốc hết sức đến cửa ra nhưng vẫn bị tên khốn ấy bắt kịp.
Hắn siết chặt lấy cánh tay Miên Châu, the thé nói lên:
“Cô em này cũng trong thật xinh đẹp, để anh đây hưởng thụ một lúc nhé.”
Giờ cô mới biết cái khó khăn trong cái thử thách này.
Đây không chỉ đơn giản là một trò chơi mà ngay từ lúc bắt đầu nó đã trở thành một cuộc tàn sát.
Cho đến cuối cùng, sớm hay muộn thì ai cũng sẽ chết... Đại Hỷ hét toáng lên:
“Tên khốn nạn kia, thả bạn ta ra.”
Gã đàn ông kia mặt mày hớn hở với con mồi trong tay chẳng buồn để ý đến Đại Hỷ
“Để anh thưởng thức con mồi này đã nhé, rồi đến lượt em sau.”
Ngữ điệu hắn ta phát ra trong thật tởm lợm. Miên Châu cố vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra được
“Bỏ tôi ra, thật ghê tởm.”
Hắn ta vật thân xác cô xuống nền đất, túm chặt lấy hai tay.
Nước mắt Miên Châu cứ thế bỗng dưng chảy xuống, cô nhắm chặt mắt âm thầm chịu đựng
“ Đủ rồi Hình Lục.”
Giọng nói của một người khác lại vang vọng đến, âm thanh này thân thuộc đến nỗi khiến cô cảm thấy an toàn.
Cái gã đàn ông Hình Lục đó động tác hăng hái của hắn ta có chút khựng lại, nới lỏng hai tay đang ấn chặt cổ tay Miên Châu.
Hai nước mắt cô ướt đẫm mờ nhạt đi hình ảnh của người trước mặt, anh ta khẽ khom lưng túm lấy cổ áo cô chỉ phạt một câu
“Khóc rồi?”
Người phụ nữ này không sợ trời không sợ đất này lại khóc lóc như một đứa trẻ con chỉ vì bị người khác doạ cho sợ.
Nghe câu nói hững hờ của anh ta cô chợt nhận ra rằng người trước mặt mình chính là đại boss Dạ Hàn...