“Ngoan, đừng khóc.”
Lần đầu tiên, một người khát máu trong thế giới ngầm như hắn lại hạ giọng với một người phụ nữ khác.
Miên Châu không biết bằng cách nào lại để cho hắn thích làm mọi thứ một cách tự nhiên đến như vậy.
Cô vùi đầu vào áo vest đen của anh, nước mũi thấm dần qua lớp áo, ngửi thấy mùi hương của anh làm cô có cảm giác an toàn hơn bao giờ hết. Tomoe vung tay phán vào cổ làm cô ngất đi.
Dạ Hàn ôn tồn nhẹ nhàng bế cô lên trước ngực ý định rời đi.
Thấy cô bạn của mình bị đưa đi một cách vô thức, dù biết hắn là chức lớn quan cao nhưng Đại Hỷ vẫn liều mình xâm phạm
“Mau thả bạn của tôi ra.”
Hắn ta dù đã đeo chiếc mặt nạ có hoạ tiết dạng cáo nhưng toàn thân anh ta vẫn toả ra một luồn khí đáng sợ.
Hắn như một con cáo gian nanh thống trị thế giới làm ai cũng phải khϊế͙p͙ sợ cho số phận của bản thân.
Ánh mắt anh ta như tử thần có thể giết chết người khác bằng lưỡi hái vô hình.
“Tốt nhất là đừng làm phiền tôi.”
Sau khi quen biết Miên Châu, vùng ngôn ngữ và cách tiếp xúc của Tomoe cũng có tiến độ hơn hẳn.
Đám thuộc hạ anh vốn hiểu chuyện nhanh chân dọn dẹp.
...
Biệt thự.
Miên Châu bị gã đàn ông khốn khϊế͙p͙ tên Tomoe làm cho ngất đi lờ mờ hơn hai tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh dậy.
Chuyện gì đây? Đây...là đâu?
Miên Châu thản thừng nhìn khung cảnh xung quanh. Bản thân cô đang bị nhốt trong một căn phòng?!?
Căn phòng đơn cùng với một chiếc giường bạc nệm lông ấm, cạnh đó còn có cửa sổ mảng lớn làm bằng thuỷ tinh trong suốt.
Đây là thể loại gì thế này? Không phải cô đang chơi thử thách cùng bạn bè đó sao?
Kẹt..
Dạ Hàn mở cửa phòng, thản nhiên bước vào
“Thức giấc rồi à?”
“Anh...tôi đang ở đâu?”
Miên Châu túm lấy cổ áo anh, níu chặt không buông.
Anh cũng rất nhiệt tình, Miên Châu chỉ mới nắm lấy cổ áo anh. Tomoe lại nới lỏng cà vạt rồi nhanh nhẹn cởi bộ áo vest ra.
“Nhà tôi.”
What?!? Cái méo gì thế, bạn bè thì khó khăn bản thân cô lại ung dung ngủ ở nhà người khác, như thế này cũng quá phù phiếm rồi.
Miên Châu rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, bực dọc bỏ đi nhưng Tomoe lại dùng thân xác cường trán của anh đè lên người cô, khoá chặt hai tay trêи giường.
“Mèo hoang nhỏ, tôi muốn....”
“Ăn cô..”
Gã này chắc không phải là biến thái chính hiệu đấy chứ. Không không lại đè đầu cử cổ con gái nhà lành rồi nói những chuyện gì không đâu vào đâu.
Anh cởi từng cúc áo, không thương không tiếc ném chiếc áo xuống sàn. Thân thể anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng chỉ còn mỗi chiếc quần ở ngang hông.
Miên Châu nuốt nước bọt liên tục, cô bị thân hình đầy ấp cơ múi mê hoặc. Mặt cô liền bị những thứ đó làm cho đỏ mặt.
“Cô mê có thể của tôi rồi à?”
Dạ Hàn lại đưa cái bộ mặt quỷ quyệt nói chuyện với cô làm Miên Châu tức chết.
“Mặc áo vào đi đồ biến thái nhà anh.”
Anh mặc sức lời khuyên can, hắn cắn vào tai cô. Một tay luồn lách qua đường cong, chạy vào trong áo.
Miên Châu bị hắn ức hϊế͙p͙, cô không thể chịu nổi nữa liền tung ra "" kế sách của các chị em phụ nữ"" đó là...
Dùng chân đạp vào chân giữa nhà anh...
Thôi toang cmnr, cảm giác thốn như chưa từng được thốn. Dạ Hàn nằm lăn lóc, cả thân co rúm lại.
Miên Châu thấy hắn chật vậy như vậy, lòng cũng thầm hả dạ làm mặt xấu trước mặt hắn chuồn đi, nào ngờ....
Cửa bị khoá rồiiii.