Cô ta muốn biện minh cái gì nữa đây? Muốn ở đây nhục mạ cô nữa sao?
Miên Châu vung tay trốn tránh cái bàn tay đang cố níu giữ lấy. Bỗng dưng Châu Mẫn lăn đùng ra ngã dưới đất, lăn lộn trêи cầu thang.
Âu Dương trông mắt nhìn thấy lập tức xông đến đánh cô một bạt tay, đánh xong thì chạy nhanh xuống đỡ Châu Mẫn.
Cô ta nằm sải soài trêи sàn nhà, máu trêи da không ngừng chảy ra, nhưng miệng vẫn cố vu oan cho cô.
“Anh đừng trách Miên Châu, là em không tốt chọc cô ấy giận.”
Nghe được mà trong lòng cảm thấy ứa gan, Miên Châu miệng hùm thanh minh nhưng anh đã kịp quát cô một câu, thẳng thừng nói với cô “cút đi.”
Hai tay Âu Dương bắt chéo qua hông, qua đùi cô ta bế Châu Mẫn tới bệnh viện bỏ mặc Miên Châu trong căn hộ ấy.
Nhìn bóng dáng của anh xa dần, lần đầu tiên Miên Châu mới biết đau là gì? Tiếc nuối là gì? Tại sao anh lại không chịu tin em?
Em không hề có dùng lực, không hề đẩy cô ta...
Kể từ đó, Châu Mẫn đã đường đường chính chính trở thành bạn gái của nhà họ Lạc, còn Miên Châu được người khác xem là kể thứ ba.
Công bằng ở đâu vậy? Tôi muốn hỏi họ liệu còn có công bằng không?
...
Bây giờ, Châu Mẫn khoác lấy cánh tay của Âu Dương mới chính là hiện thực.
Quá khứ cũng đã qua rồi, bản thân cô sớm đã không còn chút đau lòng gì nữa. Thân phận là bạn gái của Âu Dương vậy mà còn rình mò lên giường Dạ Hàn...đàn bà trơ trẽn chăng?
Âu Dương nhìn cô đắm đuối một hồi lâu mới nói.
“Tiểu Miên Châu, em đi đâu mấy tháng nay vậy?”
Vẫn là khung giọng ấy vẫn là sự nhẹ nhàng ấy vậy mà giờ đây cô đã chán ghét nó đến phát ngán.
Miên Châu vờ không để, lướt qua hai người bọn họ như đi ngang qua một hòn đá ven đường.
Bây giờ, anh nói gì cũng đã không còn quan trọng nữa rồi...
Bị Miên Châu lơ đi một nhịp, trái tim Âu Dương như thắt lại, đã lâu không gặp cô càng ngày càng đẹp hẳn ra.
Giờ cô đã trở thành một thiếu nữ mà ai cũng mê đến cả anh cũng vậy khác xa so với người con gái ngờ nghệch lúc đó.
Cái gì đã qua rồi thì cho nó qua đi...
“Tiểu Châu...” Âu Dương đầy rẫy sự u sầu, thốt lên hai chữ thân thuộc.
Miên Châu theo lẽ thường tình, xoay người lạnh lùng nhìn người đàn ông mà cô không còn cảm xúc.
Châu Mẫn siết chặt tay nhìn vẻ mặt thẫn thờ trước Miên Châu.
Chã nhẽ hắn đã động tình rồi? Con ả này không ngờ lại khả năng quyến rũ đàn ông lại cao đến như vậy.
Nếu đã thích vậy thì quay lại đi, Tư tổng sẽ trở thành người đàn ông của tôi.
Cô ta rút tay về nhìn anh rồi lại nhìn sang Miên Châu.
“Miên Châu, mình với anh ấy chỉ là 1 phút lầm lỗi. Cậu đừng trách anh ấy, muốn trách thì cứ trách mình.”
Âu Dương nuốt nước bọt đợi chờ câu trả lời từ miệng cô. Trong lòng anh đã động lòng ngay từ lúc gặp cô, đàn ông thôi mà lăng nhăng có tí thì chắc cô cũng sẽ không giận.
“Xin lỗi, chị đây có bạn trai rồi.” Miên Châu hờ hững đáp trả, sẵn tiện khoe luôn chiếc nhẫn đính kim cương trong tay.
Khuôn mặt Âu Dương đen lại, tay nắm hờ nhưng lại lộ rõ những đường gân chi chít rõ rệt.
Con đàn bà này, lại bỏ mình theo người đàn ông khác. Thế mà bảo yêu mình hết lòng vậy mà dám lén phén sau lưng mình.
Nói thì cũng đã nói, Miên Châu quay lưng tính bỏ đi dù sao mục đích tới đây của cô không phải là để nói chuyện với bọn họ.