“Đủ rồi.”
Động tác của anh dần chậm lại rồi dứt hẳn xem ra lời cô nói cũng có tác dụng.
Tay anh gõ canh cách lên bàn phím, lặp đi lặp lại công thức writeln và readln. Đây chắc hẳn là lập phương trình...
Miên Châu cảm thấy có gì đó sai sai, sai càng thêm sai . Giật giật tay áo anh
“Tôi..thấy...thấy hơi lạ.”
“Sao?”
Mèo hoang nhỏ của tôi lại muốn làm gì đây?
“Dữ liệu không đúng cho lắm.”
“Cụ thể.”
Miên Châu cũng thật thà đáp trả
“Mức tiền theo hàng tháng của công ti anh đều có một đặc điểm chung là mỗi tháng đều tăng lên 30.000.000.000 vạn nhưng tháng 9 lại tụt dốc đáng kể...”
Miên Châu nói đến anh mới chợt để ý, không ngờ IQ của cô cũng không đến nỗi tệ. Một lỗi nhỏ như thế mà anh còn không hề chú ý đến quả thật là quá mất mặt.
Mấy bằng cấp thạc sĩ của Dạ Hàn đều không thể sánh bằng cô. Miên Châu quả thật là một người phụ nữ rất đặc biết- một giống mèo hoang hiếm có.
“Theo em nghĩ đó là đâu?” Dạ Hàn hỏi, cô cũng chỉ nói theo lí luận.
“Chã nhẽ là..tham nhũng?”
Dạ Hàn xoa đầu cô, làm mớ tóc thêm rối.
“Giỏi lắm”
Con mèo hoang này lại có lúc thông minh đến thế. Em mới là người phụ nữ mà tôi cần tìm...
Dạ Hàn nhận ra được vấn đề nên công việc cũng phần nào trôi chảy hơn. Miên Châu nằm trong lòng anh , nghe anh lải nhải về mấy tiến trình thu mua bầu cử mà cô không thể hiểu chỉ gật đầu qua loa.
Làm xong công việc, cũng đã gần 11h. Miên Châu ngủ gật, đầu tựa vào lồng ngực anh. Dạ Hàn cũng không nỡ đánh thức cô, anh bế Miên Châu về phòng.
Vén chăn lên một cách cẩn thận... lần đầu anh lại quan tâm tới một người phụ nữ như vậy.
...
Phòng giam.
“Thưa ngài..”
Một đám thuộc hạ lịch sự , cúi đầu hành lễ.
Dạ Hàn vớ lấy điếu thuốc trong tay, tiện thể hít vào một hơi nhìn đám người kia.
Đám người kia là những người phụ nữ bị Hình Lục làm ô nhục. Chỉ có Đại Hỷ là vẫn còn yên phận.
Châu Mẫn quần áo rách rưới, dấu hôn khắp người, hai mắt lờ đờ vì mệt nhọc. Miệng vẫn than thở
“Tha...tha cho tôi.”
Tư Dạ Hàn không thương không tiếc, đạp đến nát xương tay Châu Mẫn, anh hơi khom người nhả khói lên mặt, bễu cợt:
“Biết hậu quả khi chạm vào người phụ nữ của tôi rồi chứ.”
Anh càng đè chân mạnh hơn, Châu Mẫn bị đau đến mức không còn sức để kêu lên.
“Hình Lục, chơi đùa với cô ta. Quay clip phát tán trêи mạng.”
Châu Mẫn nghe thấy những thứ đó, cô ta khóc không thành tiếng, than lên ú ớ
“Kh..không, ng..gài...”
Chưa dứt câu ả bị Hình Lục làm cho bất tỉnh nhân sự.
Đại Hỷ kinh hãi trước hành động của Dạ Hàn, cả thân thể run rẩy không thể đứng vững. Nhìn Châu Mẫn bị Hình Lục cưỡng hϊế͙p͙, trong lòng có chút thương xót
“Ngài, xin ngài tha cho cô ấy.”
Tomoe quát tháo
“Câm mồm.”
Lời nói của anh ta đã khoá chặt miệng lưỡi Đại Hỷ, cô không dám hó hé thêm một lời nào nữa
Đây..đây phải chăng mới chính là dáng vẻ thật sự của ngài ấy. Tàn ác và cuồng sát...
...
Sáng.
Miên Châu bị cho đám người hầu làm cho thức giấc. Những người hầu nữ rất dịu dàng chăm chút cho cô.
Mỗi lần thức giấc là thấy bọn họ đứng sẵn trước mặt, tay cầm những bộ đồ hạng sang.
Miên Châu chỉ vớ lấy đại một chiếc váy hoa nhí xanh dương nhẹ có ren. Mặc cho có vốn tính cô không thích mấy thứ màu mè gì mấy.
Trải qua cuộc sống của một kẻ nhà giàu cảm giác có chút không thân thuộc là mấy.