Phụ nữ tới tháng thường hay vô lí như vậy chăng? Thích chuyện bé xé ra to???
Bữa tối, Miên Châu cũng chẳng thèm đếm xỉa. Giận thì giận chí ít cũng phải lo cho bản thân chứ...mèo hoang nhỏ ngu ngốc này.
Hiên Nghiên cùng Đại Hỷ lên dỗ dành, kẻ cầm thức ăn kẻ dốc hết sức dụ dỗ nhưng đều bất thành.
Người phụ nữ này mỗi lần có chuyện lại trở nên ương bướng thế này.
Hết cách rồi, bất lực luôn hai người họ đem tay không trở về.
Dạ Hàn càng nhìn càng thêm uất, anh bắt đầu nóng nảy nằng nặc đòi cô mở cửa nhưng vẫn không chịu đã thế còn khoá trái cửa.
Lúc này, phép tắc cũng trở thành vật chìm vào dĩ vãng. Anh tiện tay lấy chìa khoá mở cửa xông vào luôn.
Miên Châu của bây giờ trở nên rất đáng thương, vừa bị đau bụng kinh nguyệt lại vừa đau dạ dày.
Cô nằm trêи giường, quấn chăn kín mít chẳng buồn động đậy. Anh thấy sắc mặt cô vô cùng khó coi, mặt mày trắng bệch như người bệnh ung thư.
“Nhóc con, em sao thế?”
Cô đau quần quại đến chết đi sống lại, càng đau lại càng thêm mệt mỏi. Dạ Hàn vội vàng gọi Vương Tuấn đến khám bệnh.
Chết tiệt, người phụ nữ này lại dám bỏ bữa, cô ấy chán sống thật rồi.
...
Qua một loạt theo tác kiểm tra các kiểu con đà điểu, Miên Châu cũng phần nào nhẹ nhõm hơn.
Cơn đau cũng không dám dày vò cô nữa nhưng...bây giờ mới chính là sự dày vò của ác ma tổng tài.
Vương Tuấn vừa đi ra khỏi nẻo cửa, Dạ Hàn đã lập tức cắn mạnh lên cổ Miên Châu, đau đến khó chịu.
“Ngốc!” Anh chỉ nói lên một câu bên tai, tiếp tục làm những chuyện mà anh tự cho là nên làm.
Đây xem như hình phạt mà anh dành cho cô...
Anh không ngừng hôn lên cổ, không ngừng phả hơi thở lên môi cô. Miên Châu căn bản cũng không còn chút sức lực để phản kháng.
Bị anh dày vò một lúc, anh lại lăn đùng ra ngủ...người đàn ông này...
Tay anh mon men theo đường cong, sấn tới trước bụng, nhẹ nhàng xoa đều lên da thịt.
“Đỡ đau hơn không?” Từ phía sau lưng, Dạ Hàn đột ngột tra tấn, hơi thở của anh liên tục thở đều phía sau gáy.
Qua từng lớp áo cô cũng có thể cảm nhận được bàn tay dịu dàng ấy đang rất kiên nhẫn sưởi ấm phần bụng.
Miên Châu có chút cảm động, ngoan ngoãn nằm im cho anh xoa đến khi mệt mới thôi.
Anh lại không thông báo trước mà hỏi Miên Châu.
“Em giận anh vì chuyện tin nhắn của Ninh Tuyết Lạc.”
Miên Châu chợt thay đổi sắc mặt, im lặng không đáp, cô vốn dĩ là không muốn cãi cọ với anh...
Thấy cô không có phản ứng, Dạ Hàn mới dám khẳng định về chuyện cô hiểu nhầm, hôn lên mái tóc thoang thoảng mùi bạc hà mà anh thích.
“Anh cũng không biết cô ta kết bạn khi nào. Nhưng mỗi lần cô ta nhắn anh không có hứng xem. Anh chặn cô ta rồi...”
“Ngoan, đừng giận nữa.”
Hứ! Ai kêu anh giải thích đâu...
Miên Châu chỉ gật đầu cho qua, chứ thật ra trong lòng vui chetme.
Cô ngượng đỏ cả mặt, tổng tài lạnh lùng này sao có thể dễ dàng thốt ra mấy câu sến súa như thế.
Mọi sự hiểu lầm cứ như thế tự nhiên ập đến, và cũng tự nhiên giải toả. Cô biết mình là một người bạn gái tồi, hai người yêu nhau nhưng cô lại không hề tin tưởng anh ấy...đúng là sai lầm tuổi trẻ.
Cô trở mình, áp khuôn mặt vào lồng ngực anh, cuộn tròn tấm thân ngoan ngoãn để anh ôm.
Tư Dạ Hàn...em xin lỗi!
————————HẾT———————————Dear darling!~