Không khí như bị ma ám, sát khí đầy phòng đến ngạt thở. Dạ Hàn sống được tới bây giờ quả thật là lợi hại. Đúng đỉnh của chóp...
Dạ Hàn lâu ngày không tắm rửa, vẫn mặc y bộ áo trước khi cô ở lại phòng giam. Râu ria mọc dài anh cũng không thèm cạo. Mắt như sắp hụp đến nơi.
Miên Châu lẳng lặng đến chỗ anh ,nhìn vết răng cắn hằn vết trêи cổ. Lòng cô bỗng dưng cảm thấy chua xót, cầm hộp cứ thương tới bảo anh.
“Ngài bị thương rồi để tôi băng bó cho ngài.”
Tư Dạ Hàn lạnh lùng hất cánh tay của cô
“Em đừng quan tâm, quay về đi.”
Lần này cô mới biết lỗi sai rồi. Là do cô ngoan cố,không chịu nghe lời. Thấy anh như vậy, cô rất muộn phiền.
Dạ Hàn giúp cô tính sổ với Châu Mẫn làm cô rất cảm kϊƈɦ.
“Ngài đừng như thế, tôi sẽ ngoan ngoãn mà.”
Miên Châu hạ nước, hối lỗi với anh. Thấy Dạ Hàn trưng ra bộ mặt hằm hằm như thế. Miên Châu cuối đầu, mặt buồn xo.
Lúc này, anh mới có chút phản ứng, thấy bản thân quá hẹp hòi liền kéo cô ngồi lên đùi anh, ôm ấp tấm thân nhỏ bé này vào lòng.
“Xin lỗi, là anh sai. Đừng giận.”
Tại sao lại xin lỗi tôi, rõ ràng là tôi đã trách nhầm anh mà.
“Đừng nhúc nhích tôi sẽ băng bó cho anh.”
Miên Châu thừa lúc Dạ Hàn bình tĩnh tâm trí, mới dám sức thuốc cho anh.
Vết thương để lâu tới nổi nhiễm trùng sưng lên tạo thành mủ, cô không có chút đắng lòng trước sự ngu ngốc của người đàn ông này.
Băng bó xong vết thương, thì hắn ta cũng ngủ luôn. Đầu hắn chà xát vào ngực cô khiến Miên Châu vô cùng khó chịu. Anh ta lúc ngủ còn không quên xàm sở người khác, thật là biến thái.
Nhìn Tư Dạ Hàn ngủ ngon như thế, Miên Châu cũng không dám đánh thức hắn ta. Để yên tư thế khó chịu này làm gối cho anh ngủ.
...
Sáng hôm sau.
Miên Châu vừa thức giấc thì thấy bản thân nằm trêи giường anh, còn được đắp chăn rất cẩn thận.
Miên Châu như chết lặng, cô vậy mà lại ngủ một đêm với hắn ta. Quá là nhục nhã... đáng nhẽ đợi đến lúc anh ngủ say thì sẽ chuồn nào ngờ cô lại ngủ luôn...
Cô ước gì bản thân trở thành một con chuột trũi đào hố tự chôn chính bản thân.
Miên Châu xuống lầu, bất chợt thấy Dạ Hàn. Anh ta sau một đêm mà đã thay đổi một cách bất thường.
Vẻ mặt đẹp trai hơn hẳn, râu của ngày hôm qua mọc dài tới cổ giờ không còn cọng nào. Anh trong rạng ngời hơn so với hôm qua.
Anh ta thay đổi cũng nhanh quá rồi. Người đàn ông xấu xí hôi hám của ngày hôm qua kia đâu mất rồi?
“Ngủ ngon không, bảo bối~”
Dạ Hàn ôm ấp cô, hôn lên má.
Đệttttt, what the fuck? Hắn ta là ai, đây không phải là nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết sao? Sao..sao có thể lật mặt nhanh như vậy???
Hơn nữa bảo bối cái gì chứ? Trông thật sến súa. Nhiều người ở đây như thế anh ta không cầm mặt mũi nữa à.
Tiểu A rớt cả điện thoại xuống sàn. Ôi! Đàn ông khi yêu thật kinh dị...
“Cậu làm rớt điện thoại rồi à? Không sao mua cho cậu cái mới.” Tomoe nhẹ nhàng nói.
...THE FUCKKKKKKKK!!!!!...
Đây là giống loài tuyệt chủng gì vậy? Thay đổi này cũng quá sung sướиɠ rồi.
Reng
Reng
Reng..
Dạ Hàn bắt máy, từ trong điện thoại phát ra tiếng nói thanh lịch của một người phụ nữ.
[Moshi moshi, là người mẹ của con đây.]
[Có gì không, mẹ?]
[ Mẹ định hôm nay sẽ tới nhà thăm con dâu tương lai của mẹ.]
Nói tới hai từ "" con dâu"", anh liền chột dạ. Ngẩm nghĩ đến sai lầm tuổi trẻ hồi năm ngoái.