Anh ta có thể giết chết họ trong chớp mắt, có thể làm họ phanh thây...nhưng bọn họ là những người vô tội hà tất phải chịu những điều này vì cô?
“Tư tổng, ngài đang hành hung người khác một cách trái phép đấy. Mời ngài về cho tôi sẽ xem như không thấy điều này.” Miên Châu trừng mắt liếc nhìn kẻ ung dung ngồi trêи ghế gỗ.
Cách tốt nhất bây giờ là giữ tính mạng cho Vân Thâm, đảm bảo sự an toàn cho hai người bọn họ.
Tư Dạ Hàn lập tức đen mặt, khuôn mặt xám xị lộ rõ những vết nhăn nheo, ánh mắt càng thêm sắt đá pha lẫn hận thù.
Ngài?!? Mới có 2 ngày mà lá gan cũng lớn lên không ít. Sớm như vậy còn muốn cắt đứt mối quan hệ với tôi à?
Lừa gạt xong lập tức phanh phui? Em nghĩ tôi là trò đùa chắc?
Nhưng vẫn còn nhiều thời gian, những thứ cô đã lợi dụng anh thì Tư Dạ Hàn đây sẽ trả lại gấp bội.
Dạ Hàn ngồi xổm xuống cạnh cô, nhả ra một luồng khơi quỷ dị của tẩu thuốc. Mùi thuốc nồng nàn xông vào mũi khiến cho con người ta có cảm giác khó chịu.
“Em có biết..cái giá của sự phản bội là gì không?” Anh hỏi một câu nhưng không hề trả lời mà anh muốn lời nói ấy sẽ khắc sâu mãi trong tim cô.
Lần đầu tiên, anh biết yêu một người phụ nữ nhưng cũng là lần đầu tiên anh bị người mình yêu phản bội. Tố Miên Châu! Em sẽ không bao giờ khoát khỏi tôi được đâu.
Dạ Hàn cười khẩy một cái, lướt ngang qua cô một cách tàn nhẫn.
Miên Châu bị câu hỏi của anh doạ đến đơ người. Anh biết cô phản bội nên muốn trả thù cô sao?
Dù sao thân thể này cũng sắp chết chịu một chút đả kϊƈɦ nữa thì có sao...
“Ự..” Vân Thâm bị đánh đến mức không ra hình dạng gì, răng cũng mất đi một cái. Chân tay bủn rủn nhưng vẫn cố gượng dậy.
Miên Châu lập tức dìu anh ngồi vào ghế gỗ, nhanh chóng lấy vài cái băng gạc chăm sóc vết thương.
Cũng may vết thương cũng không tới nỗi sâu, chỉ cần vài ngày là khỏi. E rằng hắn nhất định sẽ không tha cho cô một cách dễ dàng như vậy.
Vân Thâm xoa xoa vết thương, nghiêm trọng nói “ Cậu và anh ta là gì của nhau?”
Cô cũng thật thà trả lời dù sao chuyện này có giấu cũng không được ích lợi gì.
“Từng yêu nhau thôi! Vì bệnh nên tôi đã giả vờ phản bội anh ấy để hắn từ bỏ tôi.”
Từ bỏ?
Vân Thâm hơi nhếch méch không cẩn thẩn để lộ ra tiếng cười. Bộ lời cô nói chúa hề đến vậy à?
“Tôi thấy anh ta yêu cô sâu đậm thì có...A..A”
Không muốn để hắn bỡn cợt thêm, Miên Châu trực tiếp nhất mạnh nước sát trùng vào vết thương, ấn mạnh đến mức rỉ máu.
Dù anh ta có yêu sâu đậm đến cách mấy thì nó sẽ trở thành vô vị khi cô chết đi.
Miên Châu hơi trừng mắt, con ngươi ảm đạm sự sầu não.
“Vân Thâm...có thể giả làm bạn trai của tôi được không? Tôi không muốn hắn vì tôi mà sống trong sự đau đớn...”
Cũng có thể lời cầu xin này sẽ hoàn toàn vô dụng, nhưng chỉ còn cách này mới có thể khiến anh ấy quên cô đi.
Hận càng nhiều thì quên đi càng nhanh. Xin ông trời, hãy cho tôi ích kỉ thêm một lần nữa...
Vân Thâm nhìn Miên Châu một hồi lâu, bản thân chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp...hai người yêu nhau lại muốn xa cách nhau, muốn tự huỷ hoại lẫn nhau để khiến đối phương căm ghét.
Rốt cuộc tình yêu này phức tạp đến vậy à?
“Được...”
Lúc nhỏ trong cô nhi viện, Miên Châu cũng đã từng bảo vệ anh một lần khỏi đám bắt nạt lần này anh sẽ trả ơn cô...