Chuyện này xảy ra sớm đã nằm trong dự định của cô. Nếu như không phải vì lời hứa thì cô cũng không có cửa bước vào nhà Tư Gia.
Vốn dĩ anh sinh ra đã là một người nắm mọi quyền lực vậy mà lại kết hôn với một người thấp kém, không nơi nương tựa.
Đối với dòng dõi quý tộc, điều này cứ như là không môn đăng hộ đối.
Hai hàng lông mày Tư Dạ Hàn méo xệ, xô vào nhau hằn dấu vết trêи làn da.
Tư Vị Mạc vẫn giữ riêng quan điểm “ Tố tiểu thư, tôi mong cô hiểu cho.”
Ninh Tuyết Lạc ngồi cạnh, vui đến lộ rõ, miệng cười túm tím vào người phụ nữ kế bên.
Cô siết chặt tay, nắm thành quyền.
“Tư thiếu gia, tôi thật lòng yêu anh Dạ Hà...”
Soạt.
Mặt cô bị vấy bẩn, mẩu trà dính lên mái tóc mùi hương của cúc bạch không ngừng toả ra...
Nhìn người cô nhem nhúm nước trà, trong lòng Ninh Tuyết Lạc thầm cười đắc ý. Vẻ mặt khiêu khích ngày càng lộ rõ.
Tư Vị Mạc trừng cô “ Dù cô yêu nó nhưng nó sẽ không bao giờ là của cô.” Ông thu tay, vẻ mặt hầm hực.
“Anh làm gì vậy?” Cung Linh Phương không nhịn được, lớn tiếng trách móc “ sao anh có thể tạt nước vào con bé?”
Dạ Hàn giương mắt, con ngươi đen trố nhìn người bố tàn nhẫn.
Tốt hơn hết là anh nên mang cô đi, Dạ Hàn đứng phắc dậy, nắm chặt lấy tay cô kéo đi.
Tư Vị Mạc chướng cả con mắt, răn đe.
“Tư Dạ Hàn nếu con dám đi thêm một bước nữa thì sau này đừng bao giờ quay lại nhà này nữa.”
Trước lời đe doạ của ông bố đáng kính, Dạ Hàn không những không dám đi ra khỏi cửa mà còn dám đi ra khỏi cổng.
Cái gì? Không làm con nhà họ Tư nữa ư? Sao anh có thể hồ đồ tới mức này.
Miên Châu rùng mình, chưa kịp ngăn cản lập tức bị anh ôm đi. Cô chỉ đành im lặng nhìn vẻ mặt đen kịt của Tư Vị Mạc.
Hai người bọn họ vừa mới rời đi, Cung Linh Phương đã nóng nảy quát tháo ông chồng.
“Vị Mạc, em nói với anh lần cuối. Em sẽ không bao giờ chấp nhận Ninh Tuyết Lạc làm con dâu.”
Nói xong, Cung Linh Phương mặc kệ sắc mặt của Tư Vị Mạc mà chạy liền mạch xuống phòng.
Vì cái lời hứa rách nát ấy vậy mà phá hoại hạnh phúc của con mình. Đã vậy...cứ ôm cái lời hứa mà ăn đi.
Trong một cuộc hội thoại mà ông đã xích lòng nhiều người thân đến vậy. Tư Vị Mạc dùng hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.
Nhân lúc Tư Vị Mạc mệt mỏi nhất, Ninh Phụng thừa cơ hội quyến rũ anh.
“Anh Mạc, Dạ Hàn còn nhỏ anh đừng trách. Là do Phương nhi dạy dỗ không tốt thôi.”
Cái câu này là sao đây? Ám chỉ Cung Linh Phương là người mẹ không tốt?
Lời nói mập mờ từ miệng ả càng khiến hắn cay sốt vó, hắn tuyệt tình hất mạnh cánh tay thích sờ chạm kia của ả.
Vợ hắn giận rồi, thì làm sao có chuyện tâm đến mấy bà hàng xóm nhiều chuyện này.
Thế là Tư Vị Mạc chạy theo bóng lưng Cung Linh Phương.
Để lại hai mẹ con nhà Ninh bơ vơ ở đại sảnh, làm mặt tiền cho cái nhà. Ninh Tuyết Lạc cắn móng tay mạnh đến nỗi suýt chút sứt cả móng.
Chó chết! Con Miên Châu đó sao có thể được anh Dạ Hàn quan tâm đến vậy? Không, mình nhất định phải nghĩ cách, trông mong vào ông già quả thật không được lợi lộc gì.
Ninh Phụng cũng ganh đua không kém, mặt mày bí xị đến dị hợm như bà lão ngoài tuổi 50.( p/s:chắc dùng kem trộn)