Chứng kiến được cảnh này, Miên Châu như chết lặng, cô càng đớn hơn khi bản thân lại...
Hiểu nhầm anh...
Anh bị oan nhưng vẫn không một lời giải thích ngược lại còn mặc xác bản thân bị cô chửi rủa.
Hoá ra bấy lâu nay...cô vẫn luôn hiểu lầm anh, vẫn luôn ghi hận trong lòng... trong khi người sai mới chính là bản thân cô.
Giờ hối hận phải chăng là muộn màng quá rồi không? Cô đã nhẫn tâm nói ra những lời cay nghiệt như thế chắc hẳn anh đã rất hận cô đúng không?
Ba người họ bị ngơ ngác một phen, Đại Cường siết chặt bàn tay nắm thánh quyền.
Khốn khϊế͙p͙ lại dám giở trò hèn hạ phía sau lưng thiếu gia. Chán sống rồi sao?
Hiên Nghiên không tin vào mắt mình, người phụ nữ trong màn hình ấy không ngờ lại dám làm ra những chuyện thất đức như vậy.
Cũng may lúc đó, ngài ấy đã cách li Hiên Nghiên và Đại Hỷ sang một gian phòng khác, nếu không e là...hậu quả khó lường.
Đại Hỷ càng xem càng thấy ghê tởm con đàn bàn đó, máu sôi lên bồng bột, như phát điên phát tiết tìm Châu Mẫn tính sổ.
Hoá ra ả bị Tiểu A trói ở gốc cây phượng sau vườn.
Hai người khí thế điên tiết, xông lên đánh ả một trận.
“Này, các người làm gì thế?” Châu Mẫn chưa kịp hiểu rõ vẫn đề, phát cáu với Đại Hỷ.
Ngay lập tức cô ta bị Đại Cường dí súng vào đầu.
“Câm cái mồm mày ngay lập tức.”
Đại Cường dùng vẻ mặt hầm hực răn đe ả ta y như rằng Châu Mẫn bị doạ sợ đến chảy cả nước tiểu.
Không đợi ả phát ngôn thêm một câu nào nữa, Đại Hỷ liền tát ả mấy bạt tay liên tiếp.
Châu Mẫn bị đau đến phát khóc, cầu xin tha mạng. Lúc này, Hiên Nghiên mới dám ra mặt, hùng hổ quát ả ta.
“Đồ khốn, tại ngươi mà bọn ta mới gây hiểu lầm, tại ngươi mà hai người họ mới thành ra như thế.”
Nói xong, Hiên Nghiên túm lấy tóc Châu Mẫn giật giật liên hồi.
Miên Châu đừng bên ngoài không đam xen vào, vờ như không nghe thấy những lời van xin của cô ta.
Đừng trách người khác, tự bản thân tạo nên nghiệp chướng thì cũng sẽ có một ngày bị nó quật ngược.
Châu Mẫn dù cô hãm hại tôi bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn xem cô là bạn nhưng tại sao lại lôi kéo những người khác vào trong cuộc?
Tomoe...xin lỗi vì em đã không tin tưởng anh...
...
Hành hạ Châu Mẫn đến thê thảm bọn họ mới chịu ngừng tay.
Miên Châu ngồi trêи ghế sofa, hướng ánh nhìn về phía cửa chính tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Trời đã tối đen như mực nhưng cô vẫn không thấy anh về.
Có phải anh không muốn gặp mặt cô không?
Cô thật là ngốc nghếch, lại dám nói thế với Tư Dạ Hàn...cô thật muốn gặp anh ấy ngay bây giờ..
Muốn chạm muốn ôm ấp lấy hình hài của Dạ Hàn...
Hiên Nghiên thấy nỗi lo toan trong tâm hồn Miên Châu, đưa cho cô một cốc cà phê nóng hổi.
“Chị Miên Châu, chị đừng lo. Anh ấy sẽ về sớm thôi.”
Miên Châu cầm trong tay li cà phê cũng chẳng buồn thưởng thức, cô nhìn màu nước đặc trong li, hỏi Hiên Nghiên.
“Hiên Nghiên...liệu anh ấy có ghét chị không?”
Cô ấy im lặng một hồi lâu, mới dám trả lời.
“Chị à...trêи đời này không có gì là không thể. Tình yêu luôn là thứ khó khăn nhất trong quãng đời ta trưởng thành là thứ mà ta khó nhận ra..”
“Cũng là thứ khiến ta si mê nó... nhưng chỉ cần bản thân mỗi người có đủ bản lĩnh thì những trắc trở ấy sẽ trở thành bậc thang cho ta bước lên.”
Cho đến bây giờ, Miên Châu vẫn không tin Hiên Nghiên là một người trẻ tuổi. Cô ấy cứ như người trưởng thành vậy.
Điều mà cô ấy nói cũng đã phần nào giúp Miên Châu lấy lại niềm tin.