“Bạn học à, trong trường này có camera đấy, nếu anh không chịu xin lỗi ngay tại đây thì tôi sẽ phát tán clip lên weibo...”
Gã nhà giàu kia học thức kém sợ liên luỵ tới danh tiếng gia đình lập tức sợ hãi cúi đầu chịu nhục.
Miên Châu vốn dễ tính, đồng ý cho qua, dây dưa với mấy loại người như này chắc hẳn không có gì tốt đẹp.
Đó là lần đầu tiên, Miên Châu làm quen với một người bạn xa lạ.
Hơn thế, anh và cô từng học chung trong một lớp, ngồi chung một bàn khiến tình cảm của hai người cứ tự nhiên mà nảy nở.
Lúc trước vì tâm tư ngay thơ mà dễ dàng phải lòng một người như Âu Dương, giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật mất mặt.
Yêu đương chẳng được bao lâu, từ một Âu Dương nghiêm trang, ga lăng lại trở thành một người đàn ông sống trong bờ cõi nghiện game.
Vào cái ngày kỉ niệm lần đầu tiên quen nhau, Âu Dương chỉ sơ sài tặng cô một bộ sáp màu được tặng miễn phí ở trước ga tàu.
Ngày sinh nhật Miên Châu, anh không những quên mà có biết cũng chỉ cho cô những đồ free.
Tình cảm cứ như một trò đùa vậy, khi đó Miên Châu còn rất vui vẻ nhận lấy và lấy nó làm vật kỉ niệm. Bản thân lúc ấy thật hài hước làm sao!
...
Có một hôm, Châu Mẫn trực tiếp gọi điện bảo cô đến nhà cô ta bàn chút chuyện.
Dù không biết giữa cô và Châu Mẫn bàn về chuyện gì nhưng cô cũng đồng ý đi ngay.
Nhà Châu Mẫn sống trong một căn hộ cao cấp ở đường quốc lộ A, Miên Châu đến tận nơi, gõ tận cửa nhưng không thấy hồi âm.
Gì đây? Đùa à?
Cửa không khoá cô trực tiếp xông vào, cô đứng ngoài hành lang kêu khàn cả cổ mà không thấy ai đáp trả.
Bỗng nhiên, từ đâu đó Miên Châu nghe thấy được tiếng rêи rỉ của Châu Mẫn cùng với tiếng rung lắc mạnh của sự va chạm.
[Bảo bối thật dễ thương đấy~]
Giọng nói này là...chính là của Âu Dương.
Miên Châu lấy hết dũng khí lần mò theo âm thanh đó mà tới phòng của Châu Mẫn, cửa phòng hé mở đủ để cô quan sát.
Hai người bọn họ...kẻ ở trêи kẻ ở dưới đang làm những chuyện mà bản thân cô trước đây chưa từng trải qua.
Miên Châu há hốc mồm miệng lùi về sau không cẩn thận động phải miếng sàn vỡ phát ra âm thanh làm kinh động đến hai người trong phòng.
“Ai đấy?” Âu Dương hướng tầm mắt về phía cửa, tay nhanh trí quấn khăn ngang hông.
Châu Mẫn bắt đầu bộc lộ ra một biểu cảm của quỷ, vuốt ve Âu Dương rồi nói với anh.
“Em..có nói với Miên Châu là sẽ tới đây.”
Cái cái gì? Tố Miên Châu á?
Anh lập tức đen mặt, vội mở cửa nhìn cô nàng đang sửng sốt trước mặt.
Miệng muốn giải thích cái gì đó nhưng bỗng dưng cứng chặt cả họng.
Miên Châu vẫn còn nỗi boàng hoàng, hai tay ôm chặt miệng, nước mắt bắt đầu giàn giụa.
“Anh-tại sao vậy? Sao anh lại phản bội em?”
Cái gì em cũng đều nghe theo lời anh...quà anh tặng em cũng đều giữ gìn không chê, em đã cố làm tròn bổn phận của một người bạn gái vậy mà tại sao?
Âu Dương dùng tay vuốt nhẹ mái tóc trêи đỉnh đầu, nói lời chia tay.
“Miên Châu, chúng ta chia tay đi. Đàn ông đôi khi cũng cần có nhu cầu sinh lí...mà em thì...”
Nhu cầu sinh lí...ha hay cho câu nói ghê tởm nhà anh. Hoá ra trước giờ tôi đang yêu một kẻ bị yếu sinh lí à?
Châu Mẫn đột nhiên từ phía sau chui ra, nắm chặt lấy hai cô, trưng ra vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
“Miên Châu không phải như cậu nghĩ đâu, cậu hãy nghe mình giải thích...”
Giải thích cái gì? Các người lại tính bỡn cợt tôi nữa ư?