“Chú đẹp trai!” Khiết Khiết vừa xoay người liền nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn, hắn như một vị cứu tinh xuất hiện ngay lúc cô bé cảm ơn buồn bã và bất lực nhất, cô bé lập tức buông tay Eirian ra rồi chạy nhào vào lòng người đàn ông, hai cánh tay trắng nõn vòng qua cổ rồi vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của hắn.
Ánh mắt Lục Sát dừng trên bóng hình nhỏ bé liền thay đổi từ sự hung ác lạnh lẽo trở thành sự dịu dàng tình cảm, hắn ngồi xuống ôm lấy Khiết Khiết vào lòng rồi xoa xoa lưng cô bé dỗ dành: “Khiết Khiết, con có bị thương không? Cô ta bắt nạt con à?”
Khiết Khiết khịt mũi vài cái để ngăn cho nước mắt chảy ra tuy nhiên vẫn không che đi được hốc mắt đã đỏ hoe, cô bé rời khỏi vai người đàn ông rồi ngẩng đầu đối diện với hắn, lắc đầu mấy cái rồi thì thào: “Con không sao ạ...”
Nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Khiết Khiết, trái tim Lục Sát chợt nhói một cái, hắn cảm thấy dường như máu của mình đang ngừng chảy lại khi thấy sự đáng thương của Khiết Khiết, cô bé rõ ràng bị bắt nạt nhưng vẫn không khóc, thật sự là một cô bé hiểu chuyện, như thế càng làm cho người khác phải đau lòng thay cho cô bé. Hắn không biết vì sao trái tim mình đột nhiên lại nhói như thế, mặc dù đây mới là lần thứ hai hắn gặp Khiết Khiết nhưng trong lúc hắn lại có một cảm giác thân thiết và quen thuộc khó tả thành lời.
Lục Sát mỉm cười trấn an Khiết Khiết rồi đưa ngón tay thon dài lau đi vệt nước đọng lại bên đôi mắt to tròn long lanh của Khiết Khiết, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có chú ở đây. Chú sẽ không để ai bắt nạt con cả.” Thanh âm đến câu cuối vang vọng lại mang một sự lạnh lẽo như đang cảnh cáo ai đó.
Vừa dứt lời Lục Sát ôm lấy Khiết Khiết vào lòng rồi bế cô bé lên, ánh mắt từ dịu dàng đã thay đổi, khôi phục lại sự lạnh lẽo tà ám chuyển sang người phụ nữ vừa lớn tiếng đe dọa và bắt nạt Khiết Khiết: “Cô muốn bồi thường đúng không?”
Người phụ nữ khi vừa nhìn thấy Lục Sát xuất phát thì thần kinh cô ta lập tức nhảy giật giật lên, quả thật người đàn ông trước mặt này cực kỳ đẹp trai, từ đầu đến chân và mỗi động tác nhấc tay vươn chân đều toát ra sự cao quý cùng quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, khiến trái tim cô ta đập điên cuồng không ngừng nghỉ. Gương mặt trang điểm đậm dần đỏ lên, gắng gượng cơn đau chân mà đứng thẳng người lại rồi kéo kéo váy để lộ bộ ngực đầy đặn, giọng nói chanh chua ban nãy đã đổi thành sự dịu dàng phóng đãng yêu kiều: “Không... không cần ạ... vị tiên sinh này khách sáo quá rồi. Váy của tôi cũng không bẩn lắm, đem giặt sạch là được rồi ạ...”
Cùng là phụ nữ với nhau, Eirian nhìn biểu hiện thay đổi thái độ chóng mặt của cô ta mà cười lạnh giễu cợt một tiếng, quả nhiên là phụ nữ phóng đã lâu năm, nhìn thấy đàn ông anh tuấn liền lập tức bày ra bộ dạng yêu kiều, nhìn cô ta thục nữ yểu điệu như thế Eirian càng cảm thấy kinh tởm, cô vừa định lên tiếng xỉ vả cô ta thì bất chợt một thanh âm châm chọc lại vang lên cướp mất lời cô.
“Không phải lúc nãy cô rất mạnh miệng sao? Ban nãy cô nói bao nhiêu tiền, nhắc lại đi, tôi không nghe rõ.” Thanh âm lạnh lẽo như phủ lên tầng tầng lớp lớp băng giá lạnh của Lục Sát vang lên cùng với nụ cười châm chọc đầy ý giễu cợt của hắn khiến ai nghe cũng phải lạnh toát sống lưng.
Người phụ nữ đó lập tức ớn lạnh toàn thân, cô ta cảm thấy lời nói của hắn như một sức mạnh vô hình ghì ép chặt lấy thân thể cô ta, hơi thở bắt đầu trở nên hỗn loạn, gượng gạo cười một tiếng: “Vị tiên sinh đừng nhọc lòng, chiếc váy này không có giá trị là bao nhiêu cả. Không cần phải bồi thường đâu ạ...”
Đôi mắt Lục Sát phủ lên sự u ám lạnh lẽo, hắn bật cười lạnh một tiếng, sải bước chân thẳng tới gần cô ta, lúc đi qua bàn ăn tiện tay lấy luôn tách cà phê đen còn thừa lại của Eirian lúc nãy, đứng cách cô ta khoảng chừng hai bước chân rồi dừng lại, dùng ánh mắt như ôn thần dán lên gương mặt ửng hồng của cô ta, sau đó nhếch môi rồi nâng tách cà phê lên đổ xuống từ bả vai cô ta, khiến chiếc váy đỏ đã bẩn càng thêm bẩn, xong mọi chuyện hắn chậm rãi đặt tách cà phê trở lại bàn, mỗi động tác đều vô cùng tao nhã, hắn nhếch môi lạnh lùng: “Như thế này thì bẩn rồi đấy.”
Người phụ nữ há hốc mồm kinh ngạc đứng yên một chỗ, lúc thấy Lục Sát đang tiến tới gần trái tim cô ta đã đập điên cuồng, gương mặt tranh điểm đậm của cô ta hơi nhòe đi nhưng vẫn để lại sự phóng đãng, nhìn thấy thân hình cao lớn nam tính giấu sau bộ Âu phục sang trọng đó, cô ta lập tức cúi đầu mừng thầm vì nghĩ rằng sự chú ý của mình đã va vào mắt người đàn ông. Thế nên lúc Lục Sát cầm tách cà phê cô ta không hề biết, đến khi từ vai truyền đến một dòng nước âm ấm chảy xuống cô ta mới phát hiện người đàn ông đã dùng tách cà phê thừa đó đổ lên người cô ta! Ngay tức khắc cả người cô ta bất động như một pho tượng.
Cảnh tượng vừa diễn ra khiến ai nấy đều kinh ngạc, ngay cả Eirian cũng phá bụm miệng ngạc nhiên nhìn hành động của Lục Sát. Trước bàn dân thiên hạ với bao nhiêu cặp mắt đang nhìn theo mà hắn có thể ung dung đổ cà phê lên người phụ nữ đó sao? Hắn không sợ hình tượng cao cao tại thượng lúc này của mình bị người khác coi thường vì hành động đó hay sao?
“Anh...” Người phụ trách dần lấy lại thần hồn, cô ta trừng trừng đôi mắt đầy sự tức giận nhìn Lục Sát vô cùng thong thả mà giễu cợt khinh bỉ cô ta.
Đối diện với sự phẫn nộ ấy, Lục Sát không hề có một chút động tâm, hắn nhẹ nhàng cười: “Đủ bẩn để bồi thường rồi chứ? Thế nào, một cái giá đi. Để tôi xem chiếc váy của cô đắt hay là cô đắt!” Lời nói châm chọc và đầy khinh thường của hắn xuyên thẳng qua màng nhĩ của cô ta, vang vọng khắp nhà hàng.
Bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ và giễu cợt đều nhắm vào người cô ta lúc này, ý tứ của Lục Sát rất rõ ràng, hắn ở trước bao nhiêu ánh nhìn mà khinh bỉ cô ta, dù cô ta xinh đẹp thì sao chứ? Nhìn qua chỉ kà một công cụ mặc cho đàn ông phát tiết, có khi cái váy đó cũng còn cao hơn cả một đêm của cô ta, sự sỉ nhục này như một cây roi quật mạnh vào người cô ta, khiến cô ta mất hết cả mặt mũi, chỉ muốn tìm cái gì đó để chui xuống.
“Anh... đừng có quá đáng!” Cô ta siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm, gương mặt vì thẹn quá hóa giận mà đỏ bừng cả lên, trừng trừng mắt nhìn người đàn ông cao cao tại thượng trước mặt.
Lục Sát không hề có chút biểu cảm với sự giận dữ của cô ta, khóe môi hắn cong lên thành nụ cười ảm đạm nhưng không che giấu được sự tàn nhẫn trong đó: “Quá đáng? Cô thấy việc tôi vừa làm đã quá đáng rồi sao? Nhưng mà, những chuyện tôi làm còn quá đáng hơn cái này nhiều, cô muốn thử không?”
Thanh âm lạnh lẽo như từ một hung thần tàn ác phát ra vọng qua bên tai cô ta, khiến toàn thân cô ta lạnh toát từ đầu đến chân, cả người bất chợt run rẩy, giọng nói cố gắng để thật bình tĩnh: “Ở đây nhiều người như vậy, anh dám làm chuyện gì quá đáng chứ?”
Lục Sát bật cười lạnh một tiếng, hắn chậm rãi đảo tầm mắt đến chỗ Duật Ấn, anh ta vừa nhìn thấy ánh mắt đó đã lập tức hiểu ý, gật đầu một cái rồi tiến lên đứng ngang vai Lục Sát, lấy từ trong túi văn kiện một tờ chi phiếu ra rồi đưa trước mặt người phụ nữ.
“Điền tùy ý.” Ba chữ ngắn gọn nhưng lại hết sức lạnh lẽo của Lục Sát vừa thốt ra đã khiến nhiệt độ trong bầu không khí càng thêm u ám.
Người phụ nữ hơi ngỡ ngàng với tấm chi phiếu trong tay Duật Ấn, cô ta nuốt nước bọt một cái rồi chìa tay ra nhận, nào ngờ vưa đưa tay chạm tới mép tờ chi phiếu thì ngay lúc đó Duật Ấn đột nhiên thả lỏng tay, tờ chi phiếu rơi xuống đất, anh ta liền thấp giọng nói: “Ngại quá, xin lỗi nhé! Tôi trượt tay!”
Người phụ nữ cắn răng nhìn anh ta, đây rõ ràng là cố ý muốn sỉ nhục cô ta trước mặt mọi người đây mà, cô ta hít thật sâu một hơi rồi cúi người xuống chạm đến tờ chi phiếu, nhưng vừa chuẩn bị cầm lên thì một đôi giày da đã đặt lên bàn tay cô ta, người đàn ông dùng lực nghiến tay cô ta khiến cô ta đau đến muốn phát khóc.
Không quá hai phút Lục Sát đã chậm rãi nhấc chân về, mỗi động tác vẫn đều tao nhã và bình thản, sắc mặt hắn không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bàn tay của cô ta bị in hằng cả một dấu giày và đỏ ửng cả lên, hắn nhếch môi cười nhẹ một tiếng: “Đây mới gọi là tạm quá đáng...” Thanh âm trầm thấp của hắn dễ nghe nhưng hắn lại cố tình nhấn mạnh chữ “tạm”, đủ để người nghe hiểu người phụ nữ trước mặt vẫn chưa biết quá đáng thật sự mà Lục Sát làm sẽ là gì cả.
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, cô ta cắn chặt môi rồi cầm tờ chi phiếu lên, sau đó gắng gượng cơn đau từ chân và bàn tay rồi đứng dậy, đột nhiên vừa ngẩng lên liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên gần đó đang đi tới, cô ta vui mừng lập tức thất thểu đi qua người Duật Ấn rồi đi tới bên ngoài đàn ông trung niên đó, khóc nức nở nói: “Cao tổng, em bị người ta bắt nạt rồi. Anh phải lấy lại sự công bằng cho em...”
Cao Tấn Long nghe thế liền đưa mắt nhìn phía trước, khi nhìn thấy Lục Sát từ từ xoay người lại với gương mặt lạnh như băng, và cả sự xuất hiện của người phụ nữ trong lòng ông ta liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, chắc chắn là cô ta đã chọc tới Lục Sát rồi nên vẻ mặt của hắn mới đáng sợ như vậy. Cao Tấn Long liền giật mình hốt hoảng đẩy người phụ nữ ta, tiến tới chỗ Lục Sát đang đứng mà cúi đầu cung kính nói: “Ngài Lục tiên sinh, không biết người phụ nữ đáng chết kia đã đắc tội gì với ngài vậy?”
Thái độ cung kính của ông ta khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, ngay cả người phụ nữ đó vừa bị đẩy nhém nữa ngã cũng kinh hồn nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt.
Lục Sát híp mờ đôi mắt thâm thúy, hắn hời hợt nhìn thái độ nịnh bợ của Cao Tấn Long mà lạnh lùng cất tiếng: “Đó là người phụ nữ của ông?”
Cao Tấn Long nuốt nước bọt mấy cái rồi lập tức lắc đầu lia lịa như gà mổ thóc, nói dối trắng trợn không ngượng miệng, phủi sạch mối quan hê: “Không phải đâu, xin ngài Lục đừng hiểu lầm, tôi với ả đàn bà đó không có bất kỳ mối quan hệ gì cả...”
Người phụ nữ kia nghe thấy thế liền giật mình, thất thểu nhấc chân đi tới kéo tay ông ta, bày ra vẻ mặt đáng thương mà nũng nịu nói: “Cao tổng, anh nói gì vậy... Sao anh lại không có bất kỳ quan hệ nào với em chứ? Rõ ràng anh nói em là người phụ nữ anh yêu nhất trên đời này...”
“Chát!”
Cô ta chưa kịp dứt lời thì ngay lập tức bên gò má đã nhận được một cái đáng trời giáng, cả người mất hết trọng lực mà ngã ra nền đất, tóc tai rối bù, khóe môi dính máu đỏ tươi, gò má in hẳn năm dấu bàn tay ửng đỏ cả lên, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Tiếp theo đó là một giọng nói tức giận từ Cao Tấn Long truyền đến: “Câm miệng! Con đàn bà thối tha!” Nói rồi ông ta quay sang Lục Sát tiếp tục hạ thấp giọng nịnh bợ: “Ngài Lục, ngài đừng nghe ả ta nói bậy. Tôi và ả đàn bà đó không hề có bất cứ liên quan gì hết. Ả ta chỉ muốn trèo lên giường của tôi mà thôi...”
“Ồ?” Lục Sát nhướng đôi mày đen rậm mà nhìn thái độ sợ sệt của Cao Tấn Long, hắn chậm rãi mỉm cười nhẹ một tiếng: “Nhưng mà theo tôi thấy cô ta thật sự có quan hệ với ông đấy, Cao Tấn Long!”
Sắc mặt Cao Tấn Long tái nhợt đi, ông ta không biết nên làm thế nào nữa, cả người lạnh toát sống lưng mà run rẩy từng cơn.
“Duật Ấn! Làm thủ tục thu mua khách sạn này lập tức đi!” Lục Sát đảo tầm mắt dừng lại trên người Duật Ấn rồi chậm rãi cất tiếng, câu nói hơi ngừng lại đó đã khiến Cao Tấn Long sợ muốn quỳ rạp xuống đất rồi, nào ngờ hắn lại tiếp tục bổ sung một câu nói nhẹ bâng nhưng lực sát thương lại như trời giáng xuống: “Còn nữa, đổi cả vị trí Giám đốc khách sạn này đi!”
“Vâng! Thuộc hạ lập tức đi làm ngay!” Duật Ấn cung kính gật đầu một tiếng rồi xoay người rời đi một mạch.
Cao Tấn Long nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Duật Ấn liền như mất hết sức lực mà ngã khụy xuống, sắc mặt ông ta tái nhợt khi vừa nghe lời nói của Lục Sát. Bởi vì ông ta hiện tại là Giám đốc khách sạn nơi này, đột nhiên Lục Sát muốn thu mua thì thôi đi, lại còn đổi vị trí của ông ta? Như thế ông ta sẽ mất hết tất cả không còn đường lui mất.
Cao Tấn Long sợ hãi mà run rẩy từng cơn lập tức túm lấy ống quần của Lục Sát mà khẩn thiết cầu xin: “Ngài Lục... ngài Lục, xin ngài đừng làm thế mà... Tha thứ cho tôi... tôi...” Nói tới đây ông ta nhớ ra gì đó liền bỏ ống quần Lục Sát ra, xoay người túm lấy mái tóc rối bời của người phụ nữ ôm má khóc thút thít ở đó rồi giật mạnh ra sau, hét lớn vào mặt cô ta: “Ả đàn bà chết tiệt, ai cho cô dám chọc vào ngài Lục đây hả? Mau dập đầu xin lỗi cho tôi!”
“Á... á... đau quá... đừng mà...” Cô ta khóc lóc thảm thiết van xin Cao Tấn Long, mái tóc bị ông ta giật như muốn rời khỏi da đầu vậy, cả người đều đau đớn không thôi.
“Tôi không muốn nghe lời xin lỗi bẩn thỉu đó. Còn nữa, hai người đừng mong sau này sẽ yên ổn sống ở nơi đây, lập tức cút khỏi và đừng bao giờ đặt chân tới Barcelona lần nào nữa, nếu không, đừng trách tôi tàn nhẫn!”
Lục Sát lạnh lùng nhìn hai người họ rồi bỏ lại một câu đầy sự tàn độc cảnh cáo rồi sải đôi chân dài đi một mạch rời khỏi khách sạn, phía sau thuộc hạ lập tức đi theo, Eirian nhìn người phụ nữ thảm hại đó nhếch môi cười tàn nhẫn một cái rồi sải chân đi theo bóng lưng của mấy người phía trước.
Ra đến bên ngoài cổng khách sạn, Lục Sát dừng bước bên chiếc xe thương vụ đã đậu sẵn, trầm giọng lên tiếng: “Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu... tôi tự về được.” Eirian lập tức từ chối, người đàn ông này vừa xả giận giúp bọn họ một phen lại đưa bọn họ về, cô không dám nhận quá nhiều ân tình từ hắn.
“Khiết Khiết ngủ rồi, bây giờ đã nửa đêm, cô đưa con bé về cũng không an toàn, lên xe đi.” Lục Sát không cho cô cơ hội từ chối bỏ lại một câu rồi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Khiết Khiết đã ngủ say vào lòng, sau đó cúi người ngồi vào xe.
Eirian bất lực nhìn Lục Sát, ý của hắn là hắn lo cho Khiết Khiết nên mới đưa cô về, nếu như không có con bé thì cô tự về thế nào hắn không cần quan tâm! Kiểu người gì vậy chứ? Thôi kệ, nể tình hắn vừa mới giúp cô, Khiết Khiết cũng đã ngủ say trong lòng hắn rồi nên cô không nói gì nữa, bước lên phía trước rồi mở cửa leo lên ghế lái phụ ngồi vào, chiếc xe thương vụ ngay lập tức lăn bánh rời đi.
...----------------...
Chẳng bao lâu sau xe đã dừng lại trước một căn hộ, Eirian còn chưa kịp nói gì thì cửa sau đã mở ra trước, Lục Sát bước xuống xe rồi bế Khiết Khiết đi vào trong căn hộ, đứng trước cửa xoay người nhìn cô.
Eirian lập tức mở cửa đi xuống xe rồi tới bấm mật khẩu mở cửa, sau khi cánh cửa vừa hé mở ra, cô xoay người giang tay về phía trước lên tiếng: “Lục tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Đến nhà tôi rồi, anh đưa Khiết Khiết cho tôi đi.” Vốn có thể để Lục Sát bế Khiết Khiết vào trong nhưng cô chợt nhớ ra Veronica không tiếp xúc với đàn ông lạ, nên cô quyết định là để hắn tiễn mình tới trước cửa thôi.
Lục Sát trầm ngâm một hồi rồi gật đầu, kéo Khiết Khiết đang bám chặt mình ra, mỉm cười dịu dàng nói: “Khiết Khiết, đến nhà rồi.”
Khiết Khiết mơ mơ màng màng dụi mắt mắt mấy cái, giọng nói còn mang theo sự buồn ngủ chưa tan: “Chú đẹp trai, chú phải về à?”
Lục Sát giao Khiết Khiết lại cho Eirian bế rồi nâng tay xoa nhẹ lên đầu cô bé một cái, mỉm cười trầm ấm lên tiếng: “Ừ, chú về đây. Khi nào rãnh chú sẽ tới thăm con. Ngủ đi.”
“Tạm biệt chú đẹp trai...” Khiết Khiết tựa vào lòng Eirian rồi mơ mơ màng màng lẩm bẩm sau đó tiếng nói thơ ngây im bặt, cô bé lại ngủ say.
Lục Sát bật cười rồi cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán nhẵn mịn của Khiết Khiết một cái, sau đó không đợi Eirian nói gì liền xoay người sải chân dài đi đến bên xe. Cùng lúc đó, cửa nhà mở ra, Veronica đẩy cửa ra bên ngoài, ánh mắt cô nhìn gương sững sờ của Eirian rồi chuyển theo, sau đó va vào một người đàn ông vừa leo lên xe, cô chăm chú nhìn rõ gương mặt nhưng cánh cửa kính màu đen đã che mất, chỉ còn mờ mờ cặp chân dài và bóng lưng cao lớn của người đàn ông. Một cảm giác thân thuộc lại bất chợt xuất hiện và trỗi dậy cực kỳ mãnh liệt trong lòng Veronica...