Các phóng viên tập trung đông đúc bao vây cả bệnh viện Hope. Tin tức số trang sức kim cương chưa được ra mắt nay nhưng đã bị trộm mất và tiêu hủy hoàn toàn đã được lên trang nhất ở các mạng xã hội truyền thông.
Chỉ trong một ngày mà cả Thượng Hải nháo nhào cả lên, bây giờ rất nhiều phóng viên bu quanh bệnh viện muốn được phỏng vấn Hàn Trạch Dương về chuyện này.
Khi Hàn Khiết Tình biết chuyện cả ý định giết người cô cũng có, tại sao lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng cô đã bảo Lập Trình An phong tỏa tin tức rồi nhưng tại sao chỉ trong một đêm lại hoàn toàn bị phát hiện? Rốt cuộc là kẻ nào đã đứng đằng sau chuyện này mà ra tay tàn độc như thế chứ!
Hàn Khiết Tình tạm thời không muốn làm phá hoại chuyện nghỉ ngơi của Hàn Trạch Dương nên đã cho vệ sĩ lập tức đến bệnh viện giải tán bọn phóng viên như ruồi bu đó, sau đó còn cho vài người canh giữ trước phòng bệnh của Hàn Trạch Dương, tắt hết tất cả các thiết bị tivi vì sợ tin tức sẽ được đưa lên, điện thoại của ông Hàn Khiết Tình cũng đã giấu đi, phòng khi ông biết chuyện sẽ lại lên cơn đau tim lần nữa.
Cô thà tạm thời giấu diếm Hàn Trạch Dương cũng không muốn ông biết, việc kim cương bị tiêu hủy toàn bộ khác nào cầm một con dao đâm thẳng vào ngực ông chứ? Đây là một việc sỉ nhục đến người có danh tiếng nhiều năm trong giới kim cương như Hàn Trạch Dương, đá động mạnh mẽ tới tiếng tăm và sự nghiệp của ông một cách tàn nhẫn.
Hàn Khiết Tình thấy ông đã ngủ nên nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, vì sợ Hàn Trạch Dương sẽ nghe được mấy lời rêu rao nên cô đã mua lại bệnh viện này để Hàn Trạch Dương hoàn toàn không biết chuyện gì, bệnh viện ngoài các bác sĩ và y tá cả cô và Hàn Trạch Dương lẫn vệ sĩ thì không còn ai khác nữa.
Hàn Khiết Tình đi cách xa dần phòng bệnh rồi nhìn ra ngoài cổng bệnh viện thấy đám phóng viên vẫn còn ở đó ngồi đợi, gương mặt cô xám xịt lại, đi tới một dãy ghế gần đó ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra bấm một tên trong danh bạ, đầu dây bên kia vừa nhận máy thì giọng nói lạnh nhạt của cô đã vang lên trước:
“Thư ký Lập, mọi chuyện là như thế nào?”
“Tiểu thư, xin lỗi cô. Là do tôi đã thất trách. Hôm qua tôi đã tạm thời dẹp yên tin tức số kim cương bị trộm mất, nhưng không biết tại sao sáng hôm nay lại lộ ra còn cả tin số kim cương đó đã bị tiêu hủy tất cả, nhất thời bộ phận truyền thông của chúng ta không thể ngăn lại được. Vì vậy, tin tức lần này đã không thể ém xuống mà còn lan rộng ra khắp nơi, bây giờ ai ai ở Thượng Hải cũng biết việc lần này của Hàn Thị.” Bên phía này Lập Trình An vô cùng hốt hoảng cùng phiền toái đau đầu, anh ta khó khăn lắm mới giải quyết được tin tức kim cương bị trộm, nhưng nào ngờ, trời vừa tờ mờ sáng đã lộ ra còn cả kim cương đã bị hủy hoại, anh ta nhất thời trở tay không kịp nên tin tức càng ngày càng được rầm rộ hơn.
Hàn Khiết Tình siết chặt bàn tay lại, gương mặt cô đã không còn chút huyết sắc vì mấy lời nói của Lập Trình An, cô biết anh ta là thư ký rất giỏi, hầu như mọi chuyện đều giải quyết rất êm đềm, nhưng lần này đã khiến anh ta không thể trở tay thì nhất định không bình thường.
“Thư ký Lập, bây giờ tình trạng của Hàn Thị như thế nào rồi?” Hàn Khiết Tình hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.
Lập Trình An xem xét tình hình rồi nhanh chóng đáp lời: “Tiểu thư, bây giờ Hàn Thị đã gặp khó khăn nghiêm trọng. Cổ phiếu tụt dốc phong phanh, các cổ đông đang muốn Chủ tịch nhanh chóng quay về để giải quyết chuyện này. Vấn đề hiện tại là các mặt hàng trang sức kim cương lần trước cũng đã giảm tốc độ bán hàng, người mua cũng nói rằng rất thất vọng về chuyện này, họ đã chờ đợi lần ra mắt sản phẩm mới của Hàn Thị nhưng cuối cùng chỉ là một loạt phế thải bị tiêu hủy. Hơn nữa, tôi nghĩ chuyện đơn giản như vậy, nhất định có kẻ đứng sau ra tay giở trò, nhưng mà dường như thế lực của hắn ta quá lớn, tôi không cách nào điều tra ra được kẻ đó là ai, đến một manh mối nhỏ cũng không có dấu tích.”
Từng câu từng chữ được truyền đến tai Hàn Khiết Tình như một tảng đá nặng đè xuống người cô, nặng nề đến nổi dù muốn thoát ra nhưng không cách nào đứng dậy nổi. Cô nhắm nghiền mắt rồi nâng tay xoa xoa mi tâm đang đau nhức dữ đội, giọng nói mang theo phần mệt mỏi vang lên truyền qua điện thoại: “Tôi biết rồi, anh cứ tiếp tục điều tra ra người đứng sau đi, nếu như có thông tin gì hãy lập tức báo cho tôi biết. Bây giờ sức khỏe của ba tôi vẫn chưa khỏe hẳn, cậu trước tiên hãy cùng Maya làm yên lòng các cổ đông tạm thời đã. Nói với bọn họ ngày mai mở cuộc họp thường kỳ, Hàn Khiết Tình tôi sẽ đứng ra chủ trì, giải quyết tình hình khó khăn hiện tại củ Hàn Thị.”
Lập Trình An hơi ngạc nhiên vì lời nói của cô, anh ta có chút không tin tưởng vào năng lực của Hàn Khiết Tình. Một tiểu thư cao quý như cô thì có thể biết được bao nhiêu chuyện trên thương trường? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng anh ta cũng không thể nào chất vấn nói ra suy nghĩ của mình, vâng một tiếng vào điện thoại sau đó liền cúp máy. Nhanh chóng cùng Maya làm theo lời mà Hàn Khiết Tình đã căn dặn.
Lúc này Hàn Khiết Tình đã buông điện thoại xuống rồi để vào túi xách, cô mệt mỏi tựa người ra sau ghế, trên đôi mắt hiện rõ ràng quầng thâm, nhưng vẫn không thể nào che đi sự xinh đẹp của cô. Hàn Khiết Tình thở dài uể oải, hiện tại cô rất mệt mỏi vì quá nhiều chuyện ập đến cùng một lúc, ba cô thì lên cơn đau tim mà nhập viện, Hàn Thị lại gặp khó khăn nghiêm trọng, mọi vấn đề đều đè nặng lên đầu cô ngay lúc này. Đang mệt mỏi mà nhắm nghiền mắt để tạm thời để cơ thể được nghỉ ngơi giây lát thì điện thoại cô lại đổ chuông, lười biếng mà lấy ra rồi ấn nút nhận mà không cần nhìn đến tên người gọi là ai.
“Alo?” Giọng nói ỉu xìu ngao ngán của Hàn Thị uể oải mà truyền qua điện thoại không chút sức sống, giống như một người lâu ngày bị bỏ đói mà không được ăn uống chăm sóc đầy đủ, còn tình trường hiện giờ của Hàn Thị còn tệ hơn bị bỏ đói nữa.
Đầu dây bên kia trầm mặt giây lát, nghe được giọng nói mệt mỏi của cô không hiểu vì sao trong lòng hắn cũng không hề cảm thấy sung sướng, ngược lại có chút gì đó..rất lo lắng. Nhưng bản tính hắn tàn nhẫn, sự lo lắng đó còn chưa kịp lên đến đại não thì đã bị bàn tay hắn bóp nát thành nghìn mảnh, bên khóe môi cong lên ý cười như có như không trở lại dáng vẻ lạnh lùng, giọng nói lại mang theo sự ân cần hỏi han vô cùng giả dối:
“Em mệt à?”
Nghe được giọng nói của hắn Hàn Khiết Tình liền lập tức xem tên hiển thị trên màn hình, hai chữ “Lục Sát” thể hiện rõ ràng, cô kề sát điện thoại vào lỗ tai lần nữa rồi mệt mỏi ”ừm”một tiếng.
“Tôi đã thấy tin tức rồi, sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy?” Lục Sát lắc lắc ly rượu vang có sóng đỏ óng ả trên tay, nhấp một ngụm mà ý cười lạnh lùng trên môi vẫn còn. Tuy vậy giọng nói lại mang theo phần ngạc nhiên cùng trầm ấm thốt ra.
“Em không rõ, chỉ biết là có kẻ đứng sau đã làm lộ ra tin tức này. Hiện tại Hàn Thị cũng đã gặp khó khăn nghiêm trọng, nếu như viên này không giải quyết thì có lẽ Hàn Thị sẽ khủng hoảng mất.” Hàn Khiết Tình cắn cắn môi rồi mệt mỏi cất giọng.
“Kẻ đứng sau? Ai vậy?” Lục Sát làm ra vẻ bất ngờ vì câu nói của mà hỏi lại, nhưng nhìn gương mặt hắn lúc này lại lạnh lẽo đến cực độ, không còn một chút hơi ấm áp nào, chỉ toàn là sát khi bao quanh mà thôi.
Hàn Khiết Tình nheo nheo mi tâm đang ê ẩm không thôi, lấy hai đầu ngón tay xoa xoa vầng trán cũng đang đau nhức không kém, tâm trí rối loạn vì những suy nghĩ như muốn nổ tung. Giọng nói kèm theo sự mệt mỏi khẽ vang lên nho nhỏ: “Vẫn chưa điều tra ra được. Nếu em biết kẻ đó là ai nhất định sẽ không buông tha cho hắn ta, nhưng mà nghĩ lại cũng rất lạ. Trước nay ba em không thì oán với ai tại sao lại gặp vấn đề như vậy chứ!”
Ly rượu vang trên tay Lục Sát đã sắp cạn đáy, hắn thong thả đặt lên bàn rồi hướng tầm mắt nhìn khung ảnh ba người một gia đình đang hạnh phúc đặt cạnh máy laptop, ánh mắt hiện lên sự ác độc vô cùng thâm sâu khó lường, đôi môi nhếch lên như có như không mà nhàn nhạt cất tiêng:
“Không biết chừng trước đây ba em đã làm một số việc gì đó trái với lương tâm nên bây giờ mới phải nhận lấy hậu quả.”
Bên phía này Hàn Khiết Tình đã mơ mơ màng màng không nghe rõ hắn nói gì, cô chỉ cảm thấy cả người mình rất mệt mỏi, hôm qua chăm sóc chi Hàn Trạch Dương suốt một đêm mà không nghỉ ngơi, sáng sớm lại gặp rất nhiều phiền toái, cho nên mấy lời ẩn ý đó của hắn cô cũng không ra là có dụng ý như thế nào, chỉ thấy đầu óc mình đang quây cuồng vô cùng đau nhức, giọng nói ỉu xìu khẽ vang lên
“Anh nói gì vậy, em không nghe rõ.”
Lục Sát nhếch môi cười tàn ác một tiếng nhỏ, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của hai người trên khung ảnh, thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên: “Không có gì, chỉ là tôi đang suy nghĩ làm thế nào để giúp em.”
“Cảm ơn anh Lục Sát, nhưng mà vấn đề ở Hàn Thị em tự giải quyết là được, anh không cần lo lắng. Cũng không còn việc gì nữa, em cúp máy nhé!”
“Ừ! Tạm biệt!” Lục Sát nói vào điện thoại rồi sau đó tắt máy, buông điện thoại đặt lên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào khung ảnh, thanh tâm tàn độc vang lên cùng với nụ cười quái dị lạnh lẽo đến mức cực độ:
“Ba, mẹ. Rồi đây những kẻ khiến gia đình chúng ta tan nát con sẽ khiến tên đó phải trả giá gấp trăm lần! Đây là lời hứa danh dự của Lục Sát này.”