Nhưng, hắn còn sợ lời nói của mình chưa đủ tàn độc, chưa đủ giết chết tất cả mọi thứ của cô mà hắn còn rất tàn nhẫn...
Lục Sát nhìn Hàn Khiết Tình bằng sự lạnh lẽo rồi đối diện với cái nhìn tuyệt vọng bi ai của cô mà nâng tay giật chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống bằng một lực rất mạnh, sau đó một phát đập mạnh xuống đất, một âm thanh phát ra khi chiếc đồng hồ theo đó rơi xuống nện một cú lên sàn nhà, dây đeo đồng hồ khi bị hắn dùng lực tháo xuống lúc nãy đã theo sức mạnh đó mà đứt toẹt ra, mặt kính đồng hồ cũng vỡ tan tành, chiếc đồng hồ trước nãy vẫn còn là một vật sang trọng, chói mắt trên cổ tay Lục Sát, vậy mà bây giờ theo cú đập của hắn đã trở thành một vật hư hỏng nằm lẻ loi trên nền đất.
Lục Sát hờ hững nhìn Hàn Khiết Tình bằng ánh mắt khinh miệt, cao giọng giễu cợt một cách châm biếm: “Sao? Hàn Khiết Tình, em vừa lòng hả dạ chưa? Từ ban đầu em chỉ là con cờ trong tay để tôi lợi dụng mà thôi, bây giờ giá trị của em đã hết rồi, tôi còn giữ vật vô dụng như chiếc đồng hồ nát bét này làm gì?”
Cả người Hàn Khiết Tình lặng đi, cô nương theo âm thanh phát ra khi chiếc đồng hồ rơi xuống đất mà đưa ánh nhìn nuối tiếc, chằm chằm vào vật từng là món quà mà cô đem đi tặng cho người đàn ông cô yêu nhất, cẩn thận từng li từng tỉ chỉ sợ vỡ, lạc lõng, cô đơn... nó từng là vật mà Hàn Khiết Tình đã dùng tiền gấp ba lần giá thị trường để đổi lấy, là vật được nhà thiết kế nổi tiếng trong ngành dùng toàn công sức để chạm khắc từng chi tiết nhỏ bé nhưng lại hết sức quan trọng. Vậy mà bây giờ... ha ha... nó lại đang nằm lẻ loi ở một góc sàn nhà, trở thành một phế vật bị tất cả mọi người vứt bỏ không thương tiếc...
Một giọt lệ đau thương cuối cùng cũng chịu không nổi sức ép của sự quật cường, cứng rắn của Hàn Khiết Tình nữa mà vùng vẫy, khó khăn chậm rãi từ hốc mắt khô khốc của cô chảy xuống, tất cả mọi thứ bây giờ của cô đều sụp đổ, bầu trời đầy rẫy ánh nắng màu vàng ấm áp cũng sụp đổ, thể giới của cô tan hoang hủy hoại không còn lại thứ gì cả, ngoài một trái tim tê liệt sự đau đớn.
Hàn Khiết Tình đưa ngón tay thon gọn lên quệt mạnh đi giọt nước chảy xuôi qua gò má tái nhợt, cô bật cười thê lương một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu đem tất cả sự tuyệt vọng dồn lại vào đáy mắt, thu gọn vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt vào con ngươi, trong trẻo mà bi ai khó khăn cất tiếng: “Hay cho một câu từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng. Lục Sát, anh có trái tim không? Hay là trái tim của anh làm bằng sắt đá được mài giũa cả một đời người mà tê liệt cảm xúc? Bao nhiêu tâm tư tình cảm của tôi, tình yêu mà tôi khó khăn mỗi ngày vun đắp từng chút một bây giờ chỉ đổi lại được hai chữ lợi dụng của anh?” Mi mắt cô rũ nhẹ xuống như cành liễu đung đưa trước một cơn bão giông, không giấu được tất cả sự đau thương ngay lúc này: “Hóa ra, tất cả đều là tự tôi tình nguyện đơn phương mà cứ ngỡ mình là người có được tình yêu đẹp nhất trên đời này. Lục Sát, tôi không trách anh đã lợi dụng tôi, chỉ trách tôi quá ngu ngốc, lầm tin tưởng anh một cách mù quáng, bây giờ bị đau cũng chỉ mình tôi nên nhận lấy, không thể đổ lỗi cho ai cả. Ha... đem tim, tình yêu mà mộng mị trao cho người, người không nhận lại còn tự tay đâm nát, tàn nhẫn chà đạp... Rất tốt!”
Mỗi câu mỗi chữ của cô như một gáo nước lạnh dội xuống toàn thân Lục Sát, một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng hắn xộc tới khiến trái tim hắn bất chợt co rút lại, hình như một cảm giác âm ỉ đang dồn dập dáy lên trong cơ thể hắn, có lẽ là đau đớn chăng?... Lục Sát bật cười lạnh xua đi ý nghĩ ngu ngốc đó, nhếch môi cười khẩy: “Chậc, thứ tình yêu ngu muội đấy của Hàn tiểu thư đức cao vọng trọng thì quả thật Lục Sát tôi không dám nhận, cũng không cách nào với tới được. Hơn nữa, Lục Sát tôi từ trước đến nay chưa từng động lòng với một ai, trong từ điển của tôi chỉ có suy nghĩ làm cho kẻ thù và từng người của kẻ thù đó sống không bằng chết. Yêu? Đối với tôi không đáng giá một đồng!”
Hàn Khiết Tình không nói gì nữa, bây giờ nói gì cũng vô dụng mà thôi, tình yêu của cô bị người ta nói không đáng giá một đồng cô còn có thể làm được gì nữa đây? Trầm mặc im lặng, Hàn Khiết Tình đem tất cả sự đau thương nuốt gọn vào trong, lấy lại sự sắc lạnh trong đôi mắt, hít sâu một hơi rồi nhìn Lục Sát bằng ánh mắt lạnh thấu xương, chậm rãi nói: “Được, bắt đầu tư giây phút này chúng ta kết thúc. Anh đã làm được việc anh muốn rồi, khiến ba tôi thân bại danh liệt, đã đủ chưa?”
“Đủ?” Lục Sát lập tức cười khinh bỉ không trả lời mà hỏi ngược lại, hắn cười lạnh: “Những thứ ông ta làm với nhà tôi chỉ bấy nhiêu mà đã trả đủ sao? Như thế thì ba mạng của ba mẹ và em trai tôi ai sẽ phải chịu trách nhiệm đây? Đừng có ngu ngốc nữa Hàn Khiết Tình à, tôi đã lên kế hoạch suốt hai mươi lăm năm nay mà đợi đến ngày hôm nay để trả lại hết mọi thù hận cho ông ta mà chỉ bấy nhiêu là đủ thôi sao? Nực cười!”
Hàn Khiết Tình nhíu mày nhìn hắn, cô không khỏi rùng mình với cái giọng điệu mang đầy sự tàn nhẫn đó của hắn, bất tri bất giác lạnh giọng hỏi: “Anh còn muốn gì nữa?”
Lục Sát chuyển tầm mắt nhìn về phía Duật Ấn, anh ta lập tức tiến lên rồi lấy một văn kiện dâng lên cho hắn. Lục Sát nhận lấy rồi đẩy tới chậm rãi mở ra trước mặt Hàn Trạch Dương và Hàn Khiết Tình, trầm giọng lên tiếng: “Từ ngày hôm nay tập đoàn Hàn Thị sẽ chính thức thuộc về tôi, vị trí chủ tịch của ông sẽ được tôi thay thế, ông và Hàn Thị không còn bất cứ liên quan gì nữa.”
Cả hai người Hàn Khiết Tình và Hàn Trạch Dương đều chấn kinh khi nhìn thấy tờ văn kiện, đó là hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ cổ phần và bán đi tập đoàn Hàn Thị cho Lục Sát, hắn thành công thu mua và chính thức nắm giữ lấy Hàn Thị. Điều đó không có gì đặt biệt hơn nếu như người chuyển nhượng không phải là Hàn Trạch Dương, càng không xuất hiện chữ ký của ông...
“Đây là chữ ký giả... cậu... cậu không thể cướp Hàn Thị, đó là công sức của tôi...” Sắc mặt Hàn Trạch Dương tái xanh, mồ hôi hai bên thái dương chảy ròng ròng, ông run giọng quát lớn, thẳng ánh nhìn như những tia laser muốn giết người phóng về Lục Sát.
Lục Sát nhàn nhạt đóng tập văn kiện lại rồi đưa ra phía sau, Duật Ấn tức trực lập tức nhận lấy, hắn mới hạ gầm mặt xuống rồi lại ngẩng lên, đưa ánh nhìn khinh bỉ về phía Hàn Trạch Dương rồi thản nhiên bật cười lạnh: “Tôi làm giả chữ ký đấy thì ông làm thế nào, dù gì đó chính là chữ ký của Hàn Trạch Dương ông, không ai có thể chối bỏ được. Hơn nữa, Hàn Thị cũng chính là hai tập đoàn sáp nhập lại mới thành ra vững mạnh như ngày hôm nay, ông đừng quên, trong đó còn cả tập đoàn Lục Thị của nhà tôi! Mạng sống của ba mẹ và em trai tôi chỉ một tập đoàn Hàn Thị là có thể đổi lấy được sao? Tôi chỉ muốn trả lại những gì mà ông đã từng làm với ba tôi mà thôi, nhưng mà lần này tôi sẽ khiến ông đau khổ gấp bội.”
“Lục Sát... cậu... cậu...” Hàn Trạch Dương tái xanh cả mặt mày cả buổi không nói thêm được gì nữa, ông bỗng dưng đưa tay ôm lấy ngực trái, cơn đau dữ dội truyền đến khiến ông hít thở khó khăn.
Hàn Khiết Tình là người đầu tiên nhìn thấy phản ứng của ông, cô sợ hãi kinh hồn bạc vía lập tức chạy tới đỡ ông, lo lắng như lửa đốt: “Ba... ba sao vậy? Ba...” Thấy sắc mặt ông càng ngày càng tái xanh hơn nữa, cô mới chợt nhớ tới việc Hàn Trạch Dương không được kích động mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tim. Tâm trí cô hoảng loạn lập tức nhìn về phía Quản Độ mà ra sức nói: “Bác Quản... bác... bác mau đứa ba cháu tới bệnh viện, ngay lập tức, nhanh lên!”
Quản Độ không chần chừ thêm giây phút nào lập tức gật đầu rồi tiến tới đỡ lấy Hàn Trạch Dương đã ngất đi từ lúc nào, ông cùng Hàn Khiết Tình dìu Hàn Trạch Dương đi ra ngoài, nhưng chưa đi được nửa bước đã lập tức bị một giọng nói lạnh lẽo u ám vang lên ngăn lại bước chân: “Ai dám rời khỏi nơi này?” Ngay khi hắn vừa dứt lời thì thuộc hạ lập tức bao vây lấy chỗ Hàn Khiết Tình đang đứng thành một vòng tròn lớn, chặn đứng tất cả lối đi.
Hàn Khiết Tình liếc mắt lạnh lẽo về phía bọn họ, rồi cắn mạnh đôi môi để đè nén sự lo lắng, xoay gương mặt hốt hoảng nhìn lại Lục Sát, lúc nãy sắc mặt hắn trở nên âm trầm u ám mà cao giọng quát, lúc này cô mới nhìn thấy hắn khi vừa dứt lời đã lập tức nhận lấy khẩu súng từ tay Duật Ấn rồi chỉa thẳng về phía Hàn Trạch Dương, trong tư thế đang bóp cò có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
“Lục Sát! Mọi ân oán giữa chúng ta tôi sẽ từ từ kết thúc với anh, bây giờ tôi nhất định phải đưa ba tôi đi bệnh viện. Nếu anh ngăn cản khiến ba tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ lập tức giết chết anh!” Sắc mặt Hàn Khiết Tình càng ngày càng lạnh lùng, cô hung hăng mà u ám quát lên, sau đó lại xoay mặt về phía Quản Độ lập tức nói: “Bác Quản, chúng ta đi bệnh viện.”
Đáy mắt Lục Sát nổi lên một tia tàn độc, hình ảnh thi thể ba mẹ hắn nằm trong vũng máu đỏ tươi mở trưng mắt nhìn hắn lúc này lại ùa về trước mặt hắn, khiến cho cơn thịnh nộ tàn ác của hắn tăng lên bội phần. Nhìn thấy Hàn Khiết Tình đang dìu Hàn Trạch Dương bước đi hắn lập tức quát: “Nếu em dám đưa Hàn Trạch Dương ra khỏi đây tôi bắn chết em!”
Hàn Khiết Tình làm như ngó lơ mà vẫn tiếp tục bước đi, hành động của cô kích thích mọi giác quan thịnh nộ của Lục Sát, mũi súng hắn chỉa về Hàn Khiết Tình nhưng ngay lập tức chuyển sang cánh tay của Hàn Trạch Dương rồi nổ súng. Một âm thanh kinh hồn vang lên.
“Pằng!”
Nhưng ngay lập tức, vào khoảnh khắc Lục Sát nổ súng tầm mắt hắn chợt nhìn thấy bóng hình màu trắng của Hàn Khiết Tình lao vào trước chắn ngang cho Hàn Trạch Dương, Lục Sát kinh hãi lập tức để khẩu súng lệch đi, viên đạn theo đó ghim thẳng vào bả vai trần trắng nõn của Hàn Khiết Tình.
Cả bầu không khí sau tiếng súng đó liền trở nên im lặng, nhiệt độ giảm mạnh xuống lạnh ngắt như tờ. Trong không gian đáng sợ chết chóc ấy, Lục Sát cứng đờ cả người, bàn tay đang giữ lấy khẩu súng cũng sững lại giữa không trung, bên tai chỉ còn nghe thấy âm thanh như xé toẹt màng nhĩ của hắn...
Tí tách...
Tí tách...
Tí tách...
Từng giọt máu đỏ tươi nổi bật nhất ở bả vai trần trắng nõn của Hàn Khiết Tình tuôn xuống, chậm rãi lan ra rồi theo đường thẳng rơi xuống sàn nhà, thanh âm tí tách của máu rơi không ngừng phát ra giữa bầu không khí âm u tịch mịch mang đầy sự u ám ngay lúc này khiến người ta lạnh sống lưng...