Ánh mắt Đông Phương Ngạn như keo dính dán chặt lên từng cử chỉ hành động của cô, sau khi thấy bóng lưng cô xuống xe cùng ánh mắt né tránh đó, anh cũng đủ để nhận ra suy nghĩ của cô.
Đông Phương Ngạn lắc đầu cười khổ một tiếng rồi tháo dây an toàn sau đó mở cửa xuống xe, sải đôi chân dài thẳng tắp được bao gọn trong quần tây đi theo bóng lưng của Hàn Khiết Tình.
Nhà hàng mà hai người ăn theo phong cách truyền thống của Trung Quốc, vì chủ nhà hàng là người Trung đến Barcelona định cư và đã mở nhà hàng tại nơi này. Vì thế mọi phong cách, món ăn trong nhà hàng đều thuộc về truyền thống của Trung Hoa.
Đặc trưng của kiến trúc nhà hàng Trung Hoa là phong cách đậm chất cổ điển sử dụng vật liệu chủ yếu là gỗ cùng với các bức tranh trang trí hoa văn. Những ô cửa sổ mang đậm phong cách truyền thống, kèm theo đó là các vật liệu trang trí bằng tre, trúc tạo cảm giác gần gũi cho khách hàng bản địa. Điểm xuyết vào đó là các hoa văn trang trí đậm chất Trung Quốc. Bàn ăn được thiết kế kiểu vuông hoặc bàn dài chữ nhật. Những chiếc chụp đèn giả cổ hay vách ngăn di động được trang trí hình ảnh đặc trưng, xung quanh khung cảnh mang đậm nét Trung Hoa ấy là những bức tranh thủy mặc được treo trên tường, gốm sứ được trưng bày đẹp mắt xung quanh nhà hàng, tạo nên bầu không khí ấm áp và hoài niệm về truyền thống của Trung Quốc.
Khi Hàn Khiết Tình và Đông Phương Ngạn cùng sánh vai bước vào nhà hàng đã có nhân viên tiếp đón tận tình, anh ta tuy là người Barcelona nhưng lại nói tiếng Trung rất chuẩn vì nhìn sơ qua thì Hàn Khiết Tình và Đông Phương Ngạn cũng là người Trung Quốc.
Nhân viên đưa anh và cô đến một góc ăn yên tĩnh nhất trong nhà hàng, ngồi từ bàn ăn này có thể nhìn bao quát khung cảnh trời dần sập tối xinh đẹp của thành phố Barcelona.
Đông Phương Ngạn rất lịch sự đi tới trước bàn ăn kéo ghế cho Hàn Khiết Tình, cô không ngẩng đầu chỉ cụp mắt né tránh ánh nhìn của anh rồi mỉm cười khẽ một tiếng: “Cám ơn.”
Khóe môi Đông Phương Ngạn cười nhẹ, anh không nói gì mà quay sang nói với nhân viên phục vụ: “Mang đồ ăn lên đi.”
“Được ạ!” Nhân viên phục vụ cung kính gật đầu sau đó rời đi.
Chẳng lâu sau thức ăn đã được dọn đầy khắp cả bàn, món chính chiếm trọn phân nửa, thịt kho Đông Pha, mì xào Phúc Kiến, canh Yan Du Xian, chân gà tàu xì, bít tết... ngay cả món tráng miệng cũng được dâng lên, kem đủ vị, bánh quế hoa, bánh tart trứng...(đang viết mà rưng rưng cũng thèm ghê hic://).
Một bàn đầy ắp thức ăn nhưng người ăn lại chẳng có chút cảm xúc gì. Từ đầu đến cuối buổi ăn của hai người đều lâm vào không khí trầm mặc. Hàn Khiết Tình cặm cụi cúi đầu gắp thức ăn không hề ngẩng lên dù chỉ một lần nhìn người đàn ông trước mặt mình, có trời mới biết bữa ăn này là bữa ăn căng thẳng nhất từ trước tới nay chưa bao giờ có của cô với anh. Cảm giác bị người ta không cần dò xét mà chỉ nhìn sơ qua ánh mắt đã đoán trúng phóc được tâm tư thật sự rất khó chịu...
“Tiểu Khiết Khiết dạo này sao rồi?” Thanh âm trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên, phá hỏng bầu không khí trầm mặc căng thẳng tự nãy giờ.
Hàn Khiết Tình đang cặm cụi ăn uống chợt nghe câu hỏi của anh, cô cũng chả buồn ngẩng lên, vùi đầu ăn tiếp rồi hờ hững lên tiếng: “Rất tốt.”
“Vậy thì tốt, à đúng rồi, con bé có nhớ đến người baba là tôi không?” Đông Phương Ngạn nhướng mày đáp khẽ một tiếng.
Tay đang cầm đũa của Hàn Khiết Tình chợt cứng đờ, lúc này cô mới ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Anh vẫn đang rất từ tốn dùng dao nĩa cắt phần bít tết rồi đưa lên môi thưởng thức, bộ dạng vô cùng tao nhã như chả hề có chút gì cảm xúc đến câu hỏi vô tư vừa rồi.
“Baba gì chứ? Biệt danh này anh vẫn chưa xóa à?” Hàn Khiết Tình cau mày trừng mắt nhìn anh, cô hời hợt cất giọng.
Đông Phương Ngạn nhướng cao chân mày, bộ dạng vô cùng tự đắc, anh cắt một phần bít tết chuyển sang đĩa của cô, thản nhiên trả lời: “Tại sao phải xóa trong khi con bé là con gái tôi?” Anh hơi dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt khổ lòng, phàn nàn một tiếng: “Honey thân yêu, em đang chia rẽ tình cảm cha con thân thiết đấy. Nếu để Tiểu Khiết Khiết biết được, con bé sẽ đau lòng biết bao nhiêu?”
Ánh mắt như tia laser của Hàn Khiết Tình phóng về phía người đàn ông với bộ dạng vô cùng bình thản trước mặt, cảm giác căng thẳng và né tránh của cô tự nãy giờ đã biến mất. Bây giờ thay vào đó là sự bất mãn: “Anh nói hưu nói vượn lắm thế? Khiết Khiết là con gái của anh từ khi nào vậy? Con bé có công nhận sao?”
“Không có.” Đông Phương Ngạn thản nhiên đáp hai chữ, nhưng ngay sau đó câu tiếp theo của anh làm Hàn Khiết Tình phải á khẩu cứng họng không thể phản bác: “Nhưng con bé gọi anh là baba.”
Hàn Khiết Tình câm nín, cô nheo nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt bằng sự bất lực, điều anh vừa nói cô không thể cãi lại được. Bởi vì sự thật Khiết Khiết thực sự gọi Đông Phương Ngạn là baba, từ nhỏ mặc dù con bé rất thích quấn lấy cô nhưng khi có sự xuất hiện của Đông Phương Ngạn cũng đã ảnh hưởng đến con bé, ngay từ lúc con bé chào đời thì Đông Phương Ngạn đã có mặt. Có lẽ vì thế nên cảm giác của Khiết Khiết đối với anh thực lạ hơn mặc dù anh không phải ba ruột của con bé. Chuyện Khiết Khiết thực sự có một cảm tình sâu sắc với anh là điều cô không thể phản bác được. Nhưng có lẽ vì có cảm giác đặt biệt và lệ thuộc vào Đông Phương Ngạn hơn cả tình cha con nên Khiết Khiết rất ít nhắc đến anh trước mặt mọi người, chuyện con bé gọi anh là baba ngoại trừ Hàn Khiết Tình, Đông Phương Ngạn, Kỳ Tư Duệ và Eirian thì chẳng ai biết nữa.
Hàn Khiết Tình nhớ có một lần Khiết Khiết hỏi cô Đông Phương Ngạn có phải là ba ruột của cô hay không, lúc đó cô không suy nghĩ gì liền lắc đầu như gà mổ thóc, Khiết Khiết không truy hỏi tiếp nữa nhưng con bé cúi đầu ỉu xìu, dường như cực kỳ thất vọng với câu trả lời đó. Thấy phản ứng buồn bã rũ rượi của con bé lòng cô đau như dau cắt. Hàn Khiết Tình ôm con gái vào lòng mà lặng lẽ rơi nước mắt. Qua ánh mắt thơ ngây của con bé cô có thể nhìn thấy được sự khát khao một tình yêu thương sâu sắc từ người ba của nó đến mức nào. Làm sao... làm sao cô có thể nói với Khiết Khiết rằng ba của nó đã từng suýt lỡ tay giết chết nó? Và cũng đã tự tay đẩy nó với cô đến bước phải lưu lạc chốn đất khách quê người này chứ. Làm sao cô có thể nói cho nó biết người ba mà nó mong đợi ngày đêm, đã gián tiếp gây ra cái chết cho ông ngoại của nó, trực tiếp phá hủy thế giới tươi đẹp và tình yêu lẫn con người của mẹ nó. Người ba đó là một con dã thú tàn nhẫn không có tính người, cô làm sao đành nói ra với con bé đây?
Cảm xúc của Hàn Khiết Tình dần tồi tệ hơn khi vô số hồi ức đau khổ như một đoạn phim lặp lại trong đầu, cô ủ rũ cúi đầu cặm cụi ăn tiếp. Nhưng ăn thế nào mà thức ăn lại chẳng có cảm giác gì, thay vào đó là vị mặn chát của sự lạnh lẽo chảy từ khóe mắt cô trượt xuống gò má, len lỏi vị mặn vào tận cả khoang miệng.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, Đông Phương Ngạn sững sờ, toàn thân anh cũng cứng ngắt trong giây lát. Đôi mắt phượng cụp đi che giấu vẻ chát lòng, sau vài giây liền định thần trở lại rồi ngẩng mắt, anh không nói không rằng đứng lên đi vòng qua phía đối diện, ngồi xuống cạnh Hàn Khiết Tình dùng hai tay dài săn chắc ôm cô vào lòng, áp gương mặt mờ mịt nước mắt của cô vào lồng ngực mình. Tay kia đặt lên mái tóc màu khói hồng nhạt được uốn sóng dập dìu của Hàn Khiết Tình mà vuốt thật chậm rãi.
Thanh âm trầm thấp mang sự dịu nhẹ lại như vỗ về an ủi một đứa trẻ: “Không kìm được thì cứ khóc đi, tôi cho em mượn nơi để trút hết nước mắt. Đừng kìm nén lại nữa.“
Hàn Khiết Tình cắn chặt môi không để bật ra tiếng nức nở, cô như tìm được phao cứu sinh khi đang ở giữa biển khơi, hai cánh tay trắng nõn vòng qua thắt lưng Đông Phương Ngạn rồi ôm chặt, áp mặt vào lồng ngực của anh rồi nhắm chặt mắt mà bật lên từng tiếng khóc nghẹn ngào.
Trên đỉnh đầu Hàn Khiết Tình chợt cảm nhận được một xúc cảm ấm áp truyền đến. Đôi môi mỏng của Đông Phương Ngạn thật dịu dàng lại như xoa dịu nỗi đau của cô, mà đặt lên đỉnh đầu của cô nụ hôn ấm áp. Có trời mới biết, những giọt nước mắt lạnh lẽo của cô ướt đẫm áo sơ mi của anh lại chảy vào tận tim anh, đau rát, chua chát, tan nát cả tâm can...
Trong lúc người đàn ông ôm chặt người con gái mình vào lòng, đặt môi thả những nụ hôn vỗ về dịu dàng lên tóc cô, để cô tự do phát tiết bao nhiêu nước mắt thì... trong hai người chẳng ai biết rằng, từ đằng xa có một cặp mắt lạnh lẽo u ám lặng lẽ đứng ở một góc tối đen không ai có thể nhìn thấy, âm thầm quan sát cảnh tượng ngay trước mắt...
Trời vào khuya, bóng tối dần bao trùm lấy thành phố Barcelona xinh đẹp. Chiếc xe dừng lại trước căn hộ, Đông Phương Ngạn tắt máy xe rồi nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh mình, trên người là chiếc áo khoác rộng lớn của anh bao bọc lấy cơ thể mềm mại, cô tựa đầu vào thành xe mà say giấc, trên gương mặt xinh đẹp đó giờ đây hơi tái nhợt, mà vẫn còn động lại những vệt nước mắt chưa kịp khô. Từ lúc lên xe cô dường như đã quá mệt mỏi nên thiếp đi từ lúc nào chẳng hay, đến khi đã tới nhà mà cô vẫn còn chưa tỉnh giấc. Có thể thấy được sự phát tiết cảm xúc khó chịu trong lòng vừa nãy đã rút cạn đi bao nhiêu sinh lực của cô.
Như bị thôi miên mà chăm chú nhìn Hàn Khiết Tình hồi lâu, Đông Phương Ngạn chợt bừng tỉnh trong mộng mị, anh lắc lắc đầu xua tan ý nghĩ trong lòng rồi thở dài một hơi ngao ngán. Khóe môi giương lên nụ cười chua chát, Đông Phương Ngạn cúi đầu tháo dây an toàn ra rồi nhướn người qua tháo luôn dây an toàn của Hàn Khiết Tình.
Giây phút kề cận sát gương mặt tái nhợt của cô, Đông Phương Ngạn như bị hóa đá, anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt kề sát chỉ cách anh vài cm, một cảm giác rung động mãnh liệt cùng sự đớn đau chua xót thay phiên dâng lên trong lòng anh. Tầm mắt Đông Phương Ngạn rơi xuống đôi môi hồng hào của Hàn Khiết Tình, anh gần như không tự chỉ được bản thân mình nữa, từ từ tiến tới sát gần cô, mùi hương thơm mát của người con gái xộc vào mũi khiến Đông Phương Ngạn không thể kìm nén tình cảm dữ dội như một con thú đang gào thét điên cuồng trong lòng mình nữa. Cuối cùng, Đông Phương Ngạn cũng làm theo sự khát khao của trái tim đang đập liên hồi của mình, thật chậm rãi phủ môi mỏng lên đôi môi hồng hào của người con gái...
Anh dùng đầu lưỡi mình phát họa theo làn môi Hàn Khiết Tình thật dịu dàng. Tựa như say mê, anh thật mong giây phút này có thể ngừng lại, để anh trong âm thầm mà lặng lẽ hôn cô như vậy, cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi cô, ghi nhớ khoảnh khắc tươi đẹp này thật lâu, cầu xin cô, xin cô đừng tỉnh giấc... Để anh như một tên trộm mà nhân lúc cô ngủ say không biết gì, lặng lẽ trao cô nụ hôn chân thành nhất của mình, đơn giản chỉ muốn lưu lại kí ức tươi đẹp này thật sâu vào trong lòng, gìn giữ cẩn thận không dám móc ra. Vì chỉ sợ, sẽ đau lòng...
...----------------...
Thời gian chậm rãi trôi đưa đến một tháng sau. Khoảng thời gian này Hàn Khiết Tình sống rất êm đềm và bình thản, thế giới trầm lặng của cô tựa như quay lại thời điểm khi vừa tới Barcelona. Dạo gần đây cô gần như sống tích cực hơn bao giờ hết, mỗi ngày đều cùng Eirian đi mua sắm, sau đó là cùng Đông Phương Ngạn và Khiết Khiết đi ăn uống, khu vui chơi giải trí, xem phim... cô và hai người đều lưu lại thật nhiều kí ức tươi vui của suốt một tháng nay. Và trong một tháng này, không hề có sự xuất hiện của người đàn ông đó...
Đúng vậy, từ lần ở bệnh viện chăm sóc cho Lục Sát cả một đêm thì suốt một tháng nay cô không hề gặp lại hắn, giống như quay trở lại cuộc sống yên bình của cô khi hắn chưa từng xuất hiện vậy. Mặc dù cảm giác mất mát vây vần xung quanh nhưng khiến Hàn Khiết Tình lại thoải mái dễ chịu hơn, cô không muốn nhìn thấy hắn để lại bị hắn ép phải đối diện với sự thật, và càng không muốn nhớ tới những ký ức đã xưa cũ.
Đêm khuya bao trùm lấy mọi nơi trong thành phố Barcelona xinh đẹp, ngay cả căn hộ của Hàn Khiết Tình cũng như vậy. Lúc này cô đang đứng trước ban công lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài, tay cầm điện thoại mà siết chặt hít một hơi khí lạnh.
Cả căn hộ rộng lớn lại chỉ có mình Hàn Khiết Tình cô độc ở ban công, bởi vì hôm nay Eirian đã đưa Khiết Khiết cùng Kỳ Tư Duệ đi dã ngoại, còn Hàn Khiết Tình vì muốn tạo dựng tình cảm cho hai người kia nên không đi theo làm kỳ đà, lúc đầu Eirian không muốn đi nên Hàn Khiết Tình đành để Khiết Khiết theo. Vừa nãy Eirian gọi cho cô, cô ấy nói rằng nơi dã ngoại đột ngột có mưa to nên phải ở lại đêm nay mà cắm trại, dự báo thời tiết nói cơn mưa lại dai dẳng nên e rằng tới chiều mai họ mới có thể trở về được. Cuối cùng bây giờ chỉ còn lại một mình cô ở nhà, nếu như hôm nay Đông Phương Ngạn không có việc đột xuất ở New York thì cô đã cùng anh đi giải sầu ban đêm rồi.
Đang say mê nhìn những vì sao lung linh trên bầu trời, Hàn Khiết Tình chợt nghe tiếng chuông cửa dưới nhà, cô xoay người với lấy chiếc áo khoác mỏng mặc vào sau đó xuống lầu. Bây giờ đã là nửa đêm thì còn ai đến được nữa? Chả lẽ là Eirian và Khiết Khiết? Họ muốn gây bất ngờ cho cô nên mới nói như vậy sao?
Hàn Khiết Tình đứng trước cửa ngẫm nghĩ vài giây mới chậm rãi mở cửa ra, giây phút một bóng hình người đàn ông toàn thân màu đen đập vào mắt cô, khiến cô chợt cứng ngắc cả thân thể. Cả người dường như bất động không thể nhúc nhích, đôi mắt sững sờ đối diện với đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo của người đàn ông...