Nếu lỡ như thế lực của kẻ đó còn mạnh hơn Hàn Trạch Dương nữa có lẽ ông sẽ từ người bị hại trở thành bị cáo thật sự. Mọi chuyện sau này Hàn Khiết Tình thật sự không dám nghĩ đến nữa...
“Ba, ba cảm thấy người lần này gây rắc rối cho ba với lần trộm mất và tiêu hủy toàn bộ số kim cương của chúng ta có là một người không?” Hàn Khiết Tình đưa đôi mắt ngờ vực nhìn Hàn Trạch Dương liền hỏi, thật ra chuyện này nếu liên kết lại nhất định sẽ có liên quan là do một người làm.
Hàn Trạch Dương hơi trầm mặc một chút, lát sau ông mới khẽ gật đầu: “Ba cũng có nghi ngờ như con vậy. Có thể dễ dàng tạo khó khăn cho ba chắc chắn kẻ đó không đơn giản như thế. Nhưng mà hiện tại ba cũng không chắc chắn là có cùng một người hay không. Bởi vì ba biết được kẻ thù của Gia Lâm không ít, trước giờ có rất nhiều chủ nợ đến tìm nó để đòi tiền, nó không có tiền trả nên đành trốn đi khắp nơi, gây thù chuốc oán với nhiều người. Sợ rằng lần này không chừng kẻ thù của nó gây ra cũng nên. Nhưng mà nếu như không phải thì người đứng đằng sau mọi chuyện là nhắm vào ba, mượn thời cơ chín muồi lúc ba với Gia Lâm có xung đột rồi để nó gặp tai nạn, bày ra mọi chuyện như thế chắc chắn sẽ khiến ba bị liên lụy. Một mũi tên trúng hai con nhạn, thủ đoạn này thật sự rất tàn độc.”
Nghe Hàn Trạch Dương phân tích từng chuyện mà trong lòng Hàn Khiết Tình không khỏi rét lạnh và sợ hãi, nhưng cô muốn trấn an ông để ông đừng suy nghĩ nhiều, như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ông: “Ba, ba yên tâm đi, con tin rằng nhất định cảnh sát sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh ba vô tội, hơn nữa với thế lực lớn mạnh của ba như hiện tại cộng thêm có quan hệ với sếp lớn ở đây chắc chắn họ sẽ nhiệt tình giúp đỡ. Nhất định bọn họ sẽ đưa người đứng sau mọi chuyện ra ánh sáng mà thôi.”
Hàn Khiết Tình khẽ lắc lắc đầu rồi bật cười chán chường: “Không đơn giản như vậy, nếu như cảnh sát bị kiềm hãm không ít từ kẻ đó có lẽ đã lập tức trả lại sự trong sạch cho ba rồi. Vì kẻ đó thật sự quá ác độc, thủ đoạn nhẫn tâm như thế hắn ta còn làm ra thì chuyện qua mặt cảnh sát ở đây không hề khó đối với hắn. Cũng không chừng bây giờ trong cục cảnh sát này có lẽ đã có người của hắn ta gài vào làm nội gián, quan sát mọi hành động và diễn biến vụ án của ba, như thế sẽ dễ dàng nhúng tay vào.”
“Nếu thế lực của kẻ đó lớn như lời ba nói vậy thì có khi nào hắn ta sẽ trực tiếp làm hại đến ba không? Ví dụ như mượn dao giết người, tìm cách hãm hại ba để ba tự sát trong trại tạm giam, sau đó công bố với bên ngoài rằng ba sợ tội tự tử? Như thế vừa lấp đi chuyện hắn làm trong tối mà còn thành công giải quyết ba nữa?” Hàn Khiết Tình vô thức bất chợt hỏi, cảm giác của cô lúc này bất an vô cùng mà trong lòng cũng không khỏi rùng mình một phen. Nếu như đúng như lời ba cô nói thì kẻ đó nguy hiểm đến mức nào mới có thể gài cả nội gián vào cục cảnh sát cơ chứ? Thật sự kẻ này quá âm hiểm, muốn một lòng dồn ba cô vào chỗ chết mà thân bại danh liệt đây mà.
Hàn Trạch Dương nghe cô hỏi như thế thì sắc mặt ông hơi trầm lại, chuyện này không phải ông chưa từng nghĩ đến. Với địa vị đứng đầu của Hàn Trạch Dương trên thương trường như bây giờ có bao nhiêu kẻ muốn hạ gục đánh bại ông đâu chứ? Không những thế mà có lẽ cũng muốn mượn cơ hội lần này để hoàn toàn hủy diệt ông, theo như cách nói của Hàn Khiết Tình có lẽ nếu ông thật sự tìm ra chứng cứ chứng minh ông vô tội thì trước khi được ra tòa ông đã chết trong phòng tạm giam.
Hàn Trạch Dương thở dài một hơi nhẹ, nhưng ông cũng không lo lắng gì mấy với tình hình hiện tại của mình. Thế lực của ông trên thương trường không nhỏ, có thể đứng ở vị trí hiện tại ông đã không ít trải qua bao nhiêu chuyện, nếu như chỉ vì chuyện này mà ông sụp đổ thì bao nhiêu danh tiếng của ông từ trước đến nay đều bị hủy hoại sao? Hàn Trạch Dương bật cười khẽ dịu dàng trấn an cô: “Khiết Tình, con không cần lo lắng như vậy, trước mắt người đó vẫn chưa dám ra tay đâu, vì chỗ đứng của ba không nhỏ với lại quan hệ của ba với sếp lớn ở đây không tệ, đây là chỗ của ông ấy nên ít nhất kẻ đó vẫn sẽ kiêng dè chưa dám động thủ tại nơi này.”
Tuy là nghe ông an ủi như vậy Hàn Khiết Tình có hơi nhẹ nhõm hẳn, nhưng mà trong lòng vẫn lo lắng không thôi, cô siết chặt bàn tay Hàn Khiết Tình mà cứng rắn nói: “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ tìm cách cứu ba ra ngoài. Con sẽ không để ba chịu tội oan ức như thế đâu!”
Nhìn ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết và lo lắng của cô mà Hàn Trạch Dương ấm áp trong lòng. Con bé thật sư rất tin tưởng ông, tin ông vô điều kiện. Mặc dù biết ông đã từng ra tay tàn sát cả bệnh viện nhưng dưới cái chết của Hàn Gia Lâm cô vẫn lựa chọn tin tưởng ông. Điều đó làm cho ông không khỏi có chút áy náy trong lòng...
Ra khỏi sở cảnh sát, Hàn Khiết Tình nhìn thấy chiếc xe Mercedes của Lục Sát vẫn đang đậu gần đấy, cô bước nhanh về phía trước rồi nhanh chóng leo lên xe. Thấy cô Lục Sát liền ngay lập tức hỏi: “Thế nào rồi?”
Hàn Khiết Tình dựa người vào ghế mà mệt mỏi thở dài một hơi: “Trước mắt tình hình không được tốt lắm. Phía cảnh sát vẫn chưa có manh mối mới để trả lại trong sạch cho ba em nên hiện tại ông vẫn còn thuộc diện tình nghi liên quan đến giết người và còn bị tạm giam không thể bảo lãnh ra được, sợ rằng lần này ba em gặp phải phiền toái lớn rồi.”
“Đừng lo lắng nữa, nếu như ba em từ ‘trước tới giờ thật sự trong sạch không hề có dã tâm’ thì tôi tin cảnh sát sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh ba em vô tội mà thôi!” Lục Sát âm trầm nói, nhưng mà ngoài miệng đúng là giống như an ủi nhưng thật ra khi hắn nói lại cố nhấn mạnh “trước tới giờ thật sự trong sạch không hề có dã tâm’’, ẩn ý câu này lọt ra từ miệng hắn mang theo sự tàn độc và châm biếm chỉ có mình hắn biết. Còn người khác không tài nào phát hiện ra, cả Hàn Khiết Tình cũng như thế.
Cô ỉu xìu gật đầu một cái, mi mắt hơi rũ xuống một chút lộ ra tia mệt mỏi: “Vâng, em biết rồi. Hiện tại luật sư của ba em vẫn đang dùng cách nhanh nhất để tìm ra bằng chứng, em nghĩ ba em sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.”
Lục Sát choàng người qua giúp Hàn Khiết Tình thắt dây an toàn rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái sẵn tiện xoa đầu cô: “Được rồi, tôi sẽ tìm cách giúp ba em, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Hàn Khiết Tình nâng mắt nhìn hắn rồi mỉm cười khẽ, thật sự lúc này có hắn ở bên cạnh cô rất yên tâm và nhẹ nhõm.
Lục Sát trở lại vị trí rồi khởi động xe đạp mạnh chân ga nhanh chóng chạy vụt đi, chỉ để lại duy nhất làn khói bụi lượn lờ trong không khí trước cục cảnh sát.
Trên xe, Hàn ảo não dựa vào ghế mà đưa mắt nhìn ra ngoài kính xe, trong đầu có vô vàn suy nghĩ đang hiện ra, bộ dạng thất thần thật sự. Vì thế nên chuông điện thoại reo mà cô vẫn không nghe thấy, cho đến khi Lục Sát đang lái xe bên cạnh mở miệng nói: “Tình Tình, điện thoại của em.”
Câu nhắc nhở của hắn kéo Hàn Khiết Tình trở về thực tại, cô giật mình lấy điện thoại ra rồi nhìn tên trên màn hình, do dự một lát mới nhận máy. Đầu dây bên kia có vẻ rất lo lắng mà hốt hoảng nói: “Khiết Tình, anh đã biết chuyện của bác Hàn, ba anh là luật sư nổi tiếng nhất Thượng Hải, em có cần anh giúp đỡ không?”
“Không cần đâu, ba em đã nhờ luật sư có danh tiếng không tệ để biện hộ rồi, với lại ba em cũng vô tội trong chuyện này, chắc vài ngày nữa ba em sẽ được ra ngoài. Nhưng mà cảm ơn anh, Thiếu Khôn.” Hàn Khiết Tình ngã người về ghế một chút, nhắm lại đôi mắt mà nhàn nhạt nói.
Người điện thoại chính là Đường Thiếu Khôn, anh nghe cô nói như vậy mà không khỏi xót lòng. Quan hệ của hai nhà Đường - Hàn trước nay vẫn luôn rất tốt, cũng đã trở thành bạn bè thân thiết hơn mấy chục năm trời. Vậy mà, kho nhà Hàn Khiết Tình gặp chuyện cô vẫn không tìm đến Đường Thiếu Khôn mở lời để nhờ giúp đỡ, cô quên luôn sự tồn tại của anh cũng như tình cảm của anh dành cho cô suốt bao nhiêu năm nay. Quả nhiên từ trước đến giờ trong lòng Hàn Khiết Tình chưa từng có một chút tình cảm với anh, dù chỉ một chút mà thôi cũng chưa từng có, chưa từng..
Điều đó không khỏi khiến Đường Thiếu Khôn chua xót nặng nề, anh bật cười mỉa mai cho chính bản thân mình nhưng không muốn khiến Hàn Khiết Tình cảm thấy phản cảm với anh hơn. Vì thế, chỉ dùng vài câu nói an ủi cô, nếu cô cần sự giúp đỡ có thể tìm anh bất cứ lúc nào. Nghe được giọng nói mệt mỏi của Hàn Khiết Tình mà Đường Thiếu Khôn không khỏi lo lắng: “Khiết Tình, em đừng nghĩ nhiều nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Em phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, không được để mình xảy ra chuyện gì. Còn nữa, nếu như luật sư kia không có cách thì em phải nói với anh, anh nhất định sẽ giúp em tới cùng.”
Vừa nói ra câu đó mà Đường Thiếu Khôn chợt thấy bản thân thật vô dụng, người ta đã mời tới luật sư hàng đầu trong ngành, còn cần đến anh giúp đỡ sao? Ha.. thật nực cười..
“Ừ, em biết rồi. Thiếu Khôn, cảm ơn anh.” Hàn Khiết Tình hơi mỉm cười cất lên thanh âm trong trẻo nhưng mang đầy sự mệt mỏi. Cô thật sự dùng lời nói chân thành nhất để cảm ơn Đường Thiếu Khôn, sau đó nói thêm vài câu nữa cô cũng ngắt máy đi.
Đường Thiếu Khôn buông điện thoại ra rồi nhìn chằm chằm vào thời gian đối thoại không tới năm phút, anh bật cười thật tươi mà chua chát, hít sâu một hơi để đè nén lại cảm xúc đau đớn trong lòng, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn giữ khoảng cách xa xôi với anh, chưa từng cho anh một cơ hội để bước vào thế giới của cô. Dù cho thế nào Hàn Khiết Tình vẫn chỉ luôn muốn dùng quan hệ bạn bè thân thiết để đối xử với anh, không còn chút xíu tình cảm nào khác cả...