Khi ánh nắng theo ô cửa sổ chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp của Hàn Khiết Tình thì cô mới lờ mờ mở mắt ra, vươn vai uể oải một cái rồi thức dậy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Thay một chiếc váy thật giản dị nhưng lại vô cùng đáng yêu sau đó đi xuống lầu, vừa đứng ở đầu cầu thang cô đã thấy Hàn Trạch Dương ngồi ở ghế sofa ở phòng khách đọc báo, cô giật mình chạy xuống ngồi cạnh ông, gương mặt hiện lên sự lo lắng rõ ràng mà hớt ha hớt hải cất tiếng: “Ba, sức khỏe của ba chưa ổn định, sao ba lại xuất viện rồi?”
“Mọi việc ở Hàn Thị vẫn còn đợi ba giải quyết, bây giờ tình hình cũng đã khá hơn một chút, sức khỏe của ba ba tự hiểu mà.” Hàn Trạch Dương buông tờ báo đặt lên bàn, nhìn con gái lo lắng như vậy ông thở dài nườm nượp, trầm giọng lên tiếng.
“Ba, ba biết hết rồi?” Hàn Khiết Tình cảm thấy đầu óc ong ong, sao ba cô lại biết được chứ? Mọi chuyện cô đã sắp xếp ổn thỏa cơ mà.
Hàn Trạch Dương hơi khép hờ mi mắt lại, gương mặt ông bây giờ đã không còn sự tức giận cùng thể hiện sức khỏe không tốt nữa, trầm trầm nói: “Con nghĩ có thế giấu ba được bao lâu? Chuyện này đột nhiên bị bại lộ đến cả Thượng Hải không ai không biết, ba đường đường là chủ tịch của Hàn Thị có thể không biết sao?”
Gương mặt Hàn Khiết Tình thắm đậm vẻ buồn rầu, cô im lặng không nói gì nữa mà chỉ cúi gằm mặt, cuối cùng giấy cũng không gói được lửa. Cô vì sợ khi chuyện này truyền đến tai ông một lần nữa sẽ lại lên cơn đau tim nên mới cẩn thận giấu ông như vậy.
Hàn Trạch Dương thở dài xoa đầu cô dịu dàng, sự ấm áp của người ba dành trọn hết sự trấn an, yêu thương và bảo bọc từ bàn tay của ông truyền đến đỉnh đầu cô một cách dễ chịu và nhẹ nhõm, ông hạ giọng yêu thương cất tiếng: “Khiết Tình, ba biết con lo lắng cho ba. Nhưng con phải tin tưởng ba, Hàn Thị là do ba một tay gầy dựng đương nhiên ba sẽ có cách giải quyết, con không cần sợ hãi. Cứ rèn luyện giọng hát của con là được, đừng sợ hãi chuyện gì cả, ba sẽ luôn bảo vệ cho con.”
Hàn Trạch Dương dùng lời nói nhẹ nhàng âu yếm thốt ra, giống như lúc Hàn Khiết Tình còn bé vậy. Cứ mỗi lần cô có tâm sự ông đều dùng tình thương này để che chở cho con gái nhỏ, sau này khi cô lớn lên rồi ông vẫn sẽ luôn như một người cha vĩ đại nhất để bao bọc cho cô.
Hàn Khiết Tình hít hít mũi rồi nhào vào lòng ông, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng sợ hãi bao giờ, vì mỗi lần sắp có những hiểm nguy đến với cô, ba cô đều sẽ hết lòng che chở cô như vậy. Thế nên cho dù có khó khăn như thế nào, Hàn Trạch Dương luôn luôn đứng chắn cho cô như thế, quả thật trên đời này Hàn Khiết Tình không biết một người ba như Hàn Trung Quốc còn được bao nhiêu người như vậy nữa..
...----------------...
Khi đang ăn tối cùng Hàn Trạch Dương thì trên tivi đang phát chương trình về những cặp đôi yêu nhau rất hạnh phúc và nhộn nhịp. Chương trình đó là một số lời chia sẻ về những cặp yêu nhau khi tổ chức sinh nhật cho nhau, âm thầm bày biện hết mọi thứ vô cùng lãng mạn, khiến đối phương cảm động đến trào trực nước mắt rồi nhiệt tình chủ động ôm hôn đầy thắm thiết.
Nhìn cảnh tượng này phản chiếu trên tivi mà Hàn Khiết Tình dừng luôn cả việc đang cầm đũa, ánh mắt cô dán chặt lên màn hình tivi không rời một giây, trong đầu chợt ngẫm nghĩ gì đó rồi một ý tưởng lập tức hiện ra trước mắt cô. Hàn Khiết Tình liền buông đũa xuống rồi không nói không rằng chạy vụt lên phòng, trong bao nhiêu ánh mắt ngờ ngợi của ba cô, bác Quản và cả người làm đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hàn Khiết Tình vào phòng sau đó liền mở điện thoại ngồi bệt xuống giường lập tức lên tìm thông tin của một người, nhưng cả buổi trời lại không có lấy một hi vọng nào.
“Sao lại như thế chứ?” Cô lẩm bẩm trong sự hụt hẫng, trên màn hình điện thoại không có lấy một chút thông tin nào về Lục Sát cả, khi xem chương trình lúc nãy cô mới chợt nghĩ ra hình như từ lúc yêu nhau cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ nói về sinh nhật của hắn cả.
Thế nên Hàn Khiết Tình mới muốn gây cho hắn một bất ngờ, tiếc là cô lại không biết sinh của hắn là ngày nào. Lên mạng xã hội lại không tìm thấy bất cứ điều nào về Lục Sát cả, chỉ toàn là khung trống ít ỏi đến đáng thương. Hắn có danh tiếng ở Thượng Hải như vậy tại sao chưa bao giờ lộ diện hoặc đề cập tới thông tin của mình chứ!?
Hàn Khiết Tình bỏ điện thoại lên giường, đầu óc bắt đầu suy nghĩ miên man, Lục Sát nói hắn không có ba mẹ, mà bên cạnh hắn cũng không có anh em thân thích. Hầu như hắn chưa bao giờ đề cập tới đời sống và gia đình hắn cho cô nge, như vậy làm sao cô biết được hắn sinh ngày nào chứ? Cô không thể trực tiếp hỏi hắn đươc, như vậy thì còn gì là bất ngờ.
Uể oải nằm vật xuống giường rồi thở dài ngao ngán, lăn qua lăn lại cả buổi trời, chợt..
Hàn Khiết Tình ngồi bật dậy, bây giờ cô đã nhớ ra một người có lẽ biết chút ít thông tin về Lục Sát rồi. Hắn từng nói sơ qua về thuộc hạ của hắn, Duật Ấn. Anh ta đã theo hắn từ nhỏ nên dĩ nhiên sẽ biết chuyện của hắn chứ?
Nghĩ là làm, Hàn Khiết Tình lập tức mở điện thoại lên rồi tìm số điện thoại của Duật Ấn. Thuộc hạ cũng như lão đại, thông tin ít ỏi đến đáng thương, nhưng cũng may anh ta không có bí ẩn như Lục Sát, ít ra vẫn còn một số người quan tâm mà đăng lên chút ít về Duật Ấn.
Sau một hồi vật vả cuối cùng Hàn Khiết Tình cũng tìm được số điện thoại của Duật Ấn, không nghĩ ngợi gì liền lập tức gọi đi.
Đầu dây bên kia không nhận máy ngay mà để hồi chuông vang lên đến hồi thứ tư. Hàn Khiết Tình vẫn kiên nhẫn ngồi đó đợi chờ, cuối cùng sau đó Duật Ấn đã nhận máy, anh ta trầm trầm nói:
“Xin hỏi là ai?”
“Duật Ấn, tôi là Hàn Khiết Tình!” Khi anh ta nhận máy cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm mà cất giọng trong trẻo.
Đầu dây bên kia im lặng giây lát, có vẻ hơi bất ngờ vì câu trả lời của cô mà hỏi lại: “Hàn tiểu thư? Cô có chuyện gì sao?”
“Là như vậy, tôi muốn tìm hiểu về ngày sinh của Lục Sát, nhưng không hề có thông tin nào. Vậy nên tôi mới tìm anh để hỏi.” Hàn Khiết Tình lập tức bộc bạch đáp lại giọng nói trong trẻo qua điện thoại.
“Hàn tiểu thư muốn tìm thông tin của lão đại làm gì sao?” Duật Ấn trầm giọng hỏi lại, có vẻ như anh ta cũng hơi ngạc nhiên vì Hàn Khiết Tình đột nhiên tìm mình để hỏi Lục Sát. Cô cỏ thể trực tiếp hỏi hắn cơ mà? Không lẽ Hàn Khiết Tình có âm mưu gì sao?
Hàn Khiết Tình tạm thời im lặng không nói gì, ngẫm nghĩ một hồi cô quyết định không nói ra kế hoạch của mình. Duật Ấn là thuộc hạ thân cận của Lục Sát, nếu như cô nói cho anh ta biết chắc chắn anh ta sẽ báo lại với hắn, như thế mọi công sức của cô sẽ đổ sông đổ biết hết. Hàn Khiết Tình cắn cắn môi rồi nói dối: “Cũng không quan trọng lắm, chỉ là tôi muốn tặng anh ấy một món quà nhỏ xem như cảm ơn anh ấy đã chăm sóc tôi hai ngày nay.”
Mới đầu Duật Ấn không có ý nói ra cho Hàn Khiết Tình biết, nhưng cô phải hết lời hết cái nói ra tràn giang đại hải những chuyện này kia, nhưng vẫn không hề đề cập đến bất ngờ dành cho hắn.
Cuối cùng Duật Ấn đành gật đầu thỏa hiệp nói ra một dãy số, Hàn Khiết Tình lẩm nhẩm đọc đi đọc lại rồi cẩn thận ghi nhớ trong đầu, sau đó đếm tay thì hơi bất ngờ, nhưng không hề thể hiện ra rồi nói cảm ơn một tiếng với Duật Ấn sau đó ngắt máy.
Hàn Khiết Tình nhìn lại thật kĩ lịch trong điện thoại, cô lẩm bẩm: “Ngày mốt sao?” Vừa nói vừa chớp mắt rồi bật cười tươi tắn tủm tỉm một mình.
Lần này cô nhất định sẽ đem cho Lục Sát một bất ngờ lớn khiến hắn không thể nào quên được.