Lục Sát cười lạnh một tiếng, không thể có chuyện đó được, vì thân phận của Hàn Khiết Tình, gia cảnh của cô, tất cả mọi thứ của cô đều không cho phép hắn có tình cảm với cô. Ngay cả hắn cũng chẳng phải người dẽ dàng dính vào thứ gọi là “tình yêu”.
Nhưng mà, hắn thật sự không hiểu, tại sao trong lòng Lục Sát lúc này lại khó chịu như thế chứ, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô mà như một cái gì đó chọc thủng trái tim hắn.
Ngón tay thon dài mà khô ráp của Lục Sát chậm rãi vuốt ve gò má trắng mịn màng của Hàn Khiết Tình, như lưu luyến, dịu dàng, thương xót..
“Hàn Khiết Tình, sau này, khi em biết hết mọi chuyện, em có hận tôi không?”
Hận..
Cô có hận hắn không? Lục Sát cũng chẳng biết nữa, hắn không dám nghĩ tới, vì hắn sợ hãi, hắn cảm thấy sợ hãi thật sự, sợ khi Hàn Khiết Tình biết rõ Lục Sát hắn là con người như thế nào thì khi đó cô sẽ có biểu cảm ra sao? Có cầm dao mà đâm hắn một nhát không?
Có lẽ, nếu như Hàn Khiết Tình hận hắn thấu xương thì cô sẽ làm như vậy..
Một chút tình cảm đâu đó xuất hiện trong người Lục Sát, nhưng trớ trêu hắn lại không nhận ra đó là cảm giác như thế nào nữa, hắn chỉ biết rằng hắn khiến Hàn Khiết Tình mệt mỏi như vậy mà hắn lại chẳng có chút động tâm vui vẻ, hắn nghĩ mình điên rồi! Thật sự điên rồi!
Hàng mi cong dài của Hàn Khiết Tình khẽ uyển chuyển mà động đậy, nhưng bây giờ mí mắt lại không cách nào mở ra được, nặng trĩu một cách nặng nề, cả người như mất hết sức lực mà mơ mơ màng màng yếu ớt:
“Ư, nước..nước..”
Lục Sát lập tức lấy ly nước trên tủ đầu giường rồi kề sát vào miệng cô, Hàn Khiết Tình ngoan ngoãn uống vì cơn sốt vẫn còn nên không thể tự động đậy được.
Thấy cô đã uống xong rồi hắn liền để cái ly rỗng sang một bên, ngắm nhìn gương mặt của Hàn Khiết Tình rồi đột nhiên bật cười lạnh, lần đầu tiên hắn lại có thể dễ dàng chăm sóc con gái như vậy. Đúng là hôm nay Lục Sát đã không còn là chính hắn nữa, như biến thành một người khác hoàn toàn vậy.
Hàn Khiết Tình sau khi uống được một chút nước cũng dần mê man rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Nhìn cô xinh đẹp mà ngủ say nằm ở đây như vậy trong lòng Lục Sát lại đang chảy một dòng mật ngọt nào đó, hắn không biết mình ra sao nhưng lại chồm người đặt lên môi Hàn Khiết Tình một nụ hôn dịu dàng, thanh âm trầm thấp vang lên đầy nhu tình:
“Ngủ ngon..”
...----------------...
Biệt thự Đường gia.
Từ ngày mất hết mọi liên lạc với Hàn Khiết Tình thì Đường Thiếu Khôn suốt ngày uống say tèm nhèm, ngày nào anh cũng chỉ làm bạn với rượu và rượu, ba mẹ anh khuyên hết nước hết cái nhưng anh vẫn không hề nghe một chữ, chui xuống hầm rượu vang rồi dốc hết sức uống cạn mặc kệ trời đất.
Tích Thấu đã gọi cho anh rất nhiều cuộc nhưng Đường Thiếu Khôn vẫn không bắt máy, cô đành tìm đến nhà anh rồi phải xem anh rốt cuộc trờ thành bộ dạng như thế nào, khi nghe ba mẹ của Đường Thiếu Khôn kể rõ mọi chuyện mà Tích Thấu cảm thấy đau nhói trong tim.
Cô chào ba mẹ anh một tiếng rồi sau đó quay người xuống hầm rượu. Cảnh tượng bên trong rất loạn, rất nhiều chai rỗng nằm la liệt dưới sàn nhà, còn Đường Thiếu Khôn liên tiếp uống ực ực tất cả các rượu vang được đặt trên kệ, anh ngồi xuống tựa người vào một góc rồi uống hết chai này đến chai khác.
Tích Thấu nhanh chân đến giật lấy chai rượu uống được một nửa của anh, giọng nói mang theo sự lo lắng cùng tức giận vang lên:.
“Đường Thiếu Khôn, anh đã trở thành cái bộ dạng gì rồi?”
Ánh mắt say ngà của anh chậm rãi dời lên trên gương mặt của Tích Thấu, buồn bực giật lại chai rượu vang trên tay cô rồi uống cạn một hơi mặc cho Tích Thấu có ngăn cản thế nào thì cũng chỉ còn một chai rỗng toét, giọng nói đau buồn cùng chua xót vang lên:
“Tích Thấu, tại sao Khiết Tình vẫn luôn không chấp nhận tôi? Tại sao vậy.. tôi đã yêu coi ấy rất nhiều năm, yêu từ nhỏ đến lớn nhưng cuối cùng lại không thể có được tình yêu của Khiết Tình..”
Tích Thấu đau đớn cúi gằm mặt, trái tim cô lúc này đau như dao cắt. Người vừa thốt ra những lời này là người đàn ông cô yêu nhất, nhưng những lời yêu thương anh nói, bộ dạng đau khổ tự hành hạ bản thân mình của Đường Thiếu Khôn lại vì Hàn Khiết Tình, người bạn thân tốt nhất của cô.
Hiện tại Tích Thấu thật sự rất rối rắm, cô quá mệt mỏi với mọi chuyện, Đường Thiếu Khôn chỉ luôn yêu Hàn Khiết Tình nhưng anh có biết cô vẫn luôn yêu anh không? Anh chưa từng để ý đến cô dù chỉ một lần, ánh mắt của anh lúc nào cũng chỉ dời đến riêng một mình Hàn Khiết Tình mà thôi..
“Anh đừng tự lừa mình dối người nữa không? Khiết Tình cậu ấy không yêu anh, người cậu ấy yêu là Lục Sát không phải anh...”
Chát!
Tiếng da thịt đanh thép giòn rụm vang lên, một cái tát như trời giáng từ bàn tay Đường Thiếu Khôn không nương tay tát thẳng vào mặt Tích Thấu, ngăn lại mấy lời nói của cô, anh gầm lên trong giận dữ:
“Cô câm miệng cho tôi!”
Tích Thấu đau đớn một tay ôm lấy gò má sưng đỏ của mình, nước mắt như mưa mà tuôn trào dữ dội, khóe môi rỉ máu vô cùng đau đớn, khẽ dời ánh mắt đỏ hoa qua nhìn Đường Thiếu Khôn trong sự chua xót, thanh âm đau khổ khó khăn vang lên:
“Em nói sai gì sao? Khiết Tình trước nay vẫn chưa bao giờ yêu anh anh có biết không? Tại sao, tại sao anh chưa bao giờ nghĩ đến em dù chỉ một lần..Em có chỗ nào không bằng Khiết Tình chứ?”
Đường Thiếu Khôn cười lạnh lẽo một tiếng, anh nhìn Tích Thấu bằng cặp mắt căm hơn cùng bi phẫn, giọng nói tàn độc vang lên:
“Cô có tư cách để so sánh được với Khiết Tình sao? Tích Thấu, cô đừng tưởng tôi không biết chuyện cô cố tình gây ra, tối hôm tôi uống say ở quán bar, tôi nhận lầm cô thành Khiết Tình. Biết vì sao không, bởi vì lúc ấy cô đã ăn mặc và giả dạng thành Khiết Tình mới khiến tôi trong cơn say rượu mà lên giường với cô! Tích Thấu, người trước nay tôi yêu chỉ có Khiết Tình, nếu không phải cô dùng âm mưu giả dạng thành cô ấy thì cô nghĩ tôi có thể đặt cô dưới thân không? Còn nữa, cũng vì cô mà bây giờ Khiết Tình mới chán ghét tôi, cô ấy nghĩ tôi không đem lại hạnh phúc cho cô nên cô ấy mới làm lơ rồi tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi!”
Tích Thấu càng khóc càng nhiều, từng lời Đường Thiếu Khôn nói quả thật không sai, đêm đó vì quá yêu anh cô mới ăn mặc thành Hàn Khiết Tình, để cam tâm tình nguyện trao thân mình cho anh, cô nghĩ rằng khi anh biết đó là lần đầu tiên của cô anh sẽ có tình cảm và ân hận với cô. Nhưng mà, Tích Thấu đã sai, cô không thể có được vị trí quan trọng của Hàn Khiết Tình trong lòng Đường Thiếu Khôn được, mãi mãi không thể..
Tích Thấu đau khổ tột cùng rồi đứng bật dậy chạy ra ngoài, nước mắt giàn giụa thi nhau chảy xuống..
Còn bên trong hầm rượu.
Đường Thiếu Khôn mệt mỏi tựa người vào một góc tường, cầm chai rượu rồi rót toàn bộ xuống cổ họng, thanh âm trầm trầm khẽ vang lên:
“Khiết Tình, anh phải làm sao đây? Anh không thể ngừng yêu em mà cũng chẳng thể đáp lại tình yêu của Tích Thấu..Anh thật sự rất khó chịu, Khiết Tình, em có thể hiểu cho anh không?”
Dứt một câu một chữ thì Đường Thiếu Khôn liên tiếp uống rượu, uống đến khi nào mà ý thức dần mất đi rồi anh cũng say mèm mà ngã khụy ra sàn nhà. Trong cơn mê man vẫn luôn gọi hai chữ “Khiết Tình” không thôi
...----------------...
Khi Hàn Khiết Tình lờ mờ mở mắt thức dậy đã là buổi chiều cùng ngày, cô nhìn chùm đèn thủy tinh sáng rực trên trần nhà mà hơi ngạc nhiên, cô đang ở đâu vậy? Ánh mắt lập tức dời xuống cánh tay đang có kim tiêm với bình truyền dịch trên đầu thì hơi nhíu mày rồi lại nhìn khung cảnh xung quanh, rất quen thuộc.
Kí ức lùa về một chút, Hàn Khiết Tình nhớ mại mại hình như cô nhìn thấy Lục Sát tới đón cô, sau đó đột nhiên cô choáng váng đầu óc rồi ngất đi trong vòng tay của hắn. Chắc là hắn đã đưa cô về đây rồi.
Hàn Khiết Tình lấy lại chút sức lực ngồi dậy, tựa người vào đầu giường rồi xoa xoa mi tâm đang đau nhức, cả thân thể bây giờ cũng khá mệt mỏi không kém, vừa ngồi định thần lại một chút rồi định đứng dậy thì cửa phòng đột nhiên mở ra, thân ảnh cao lớn của người đàn ông lập tức xuất hiện.
Lục Sát nhíu mày vì hành động muốn xuống giường của Hàn Khiết Tình, lạnh giọng mà thốt lên ngăn lại ý định của cô: “Ngồi yên đó. ”
Hàn Khiết Tình thấy gương mặt hắn có chút tức giận cũng hơi sợ sệt trong lòng, cắn cắn môi rồi ngoan ngoãn ngồi lại tựa vào giường nhìn hắn chăm chú mà không dám nhúc nhích.
Lục Sát vẫn không thay đổi gương mặt lạnh như băng, trên tay hắn cầm một bát cháo nóng hổi rồi tiến đến ngồi xuống mép giường, cầm muỗng múc một miếng cháo rồi thổi thổi sau đó đưa kề cận bên môi Hàn Khiết Tình, nhàn nhạt cất giọng:
“Ăn.”
Hàn Khiết Tình chớp mắt long lanh nhìn hắn, cô không có đói bụng cơ mà? Sao hắn lại đúc cháo cho cô, nghĩ vậy bèn mím môi hỏi nhưng vẫn chưa há miệng ăn cháo mà hắn đúc:
“Em không muốn ăn..”
“Em chỉ vừa mới hạ sốt, phải ăn cháo mới có thể khỏe hẳn được. Đừng nói nhiều, há miệng!” Lục Sát vẫn giữ nguyên động tác cầm muỗng cháo bên môi cô, thanh âm trầm thấp nhẹ vang lên, gương mặt vẫn không chút biểu cảm nhìn cô. Nhưng mà khi nói hai từ cuối thì dường như hắn đã lạnh giọng đi, thái độ ép buộc rõ ràng như vậy cơ mà.
Hàn Khiết Tình cắn cắn môi cuối cùng đành thỏa hiệp ăn cháo mà hắn đúc. Suốt quá trình cả hai đều im lặng, Lục Sát đúc cô ăn thì cô ngoan ngoãn há miệng, hắn không nói cô cũng không mở lời, nhìn hắn hình như không vui cho mấy, lúc Lục Sát đang múc thêm muỗng cuối cùng thì Hàn Khiết Tình không nhịn được nghi vấn trong lòng mà hỏi:
“Anh đang giận em sao?”
“Không!” Lục Sát lạnh lùng cất tiếng, đưa muỗng cháo cuối cùng đúc vào miệng cô sau đó đứng dậy.
Hàn Khiết Tình vội nắm lấy tay áo của hắn, lúc này rõ ràng hắn đang tức giận với cô mà. Cô chớp mắt long lanh như hai hạt thủy tinh trong suốt, xinh đẹp đến động lòng người, gương mặt tái nhợt đã ửng hồng lại mà nhìn hắn bằng sự đáng thương, nhỏ giọng nói:
“Đừng bỏ em một mình được không? Cũng đừng tức giận.”
Nhìn gương mặt có chút nũng nịu của Hàn Khiết Tình lúc này mà cơn giận dữ trong lòng hắn mới nguôi đi chút ít, dịu dàng xoa đầu cô rồi cất giọng:
“Tôi chỉ tức giận vì em không chăm sóc cho mình tốt, làm tôi lo lắng. Còn nữa, ngoan ngoãn uống thuốc trên tủ đầu giường, tôi đi dọn bát cháo sau đó trở lại với em.”
Dứt lời hắn xoay người đi khỏi phòng trong sự ngớ ngẩn của Hàn Khiết Tình, cặp mắt cô tròn xoe mà long lanh nhìn theo bóng lưng của Lục Sát, gương mặt bất chợt ửng đỏ vì lời nói mà hắn thốt ra...