Nghe thấy giọng điệu cợt nhả của Lục Sát chỉa về phía mình mà Hàn Trạch Dương lại không thể thốt lên bất cứ một lời nói nào cả, cô cảm thấy cả thế giới của mình lúc này đây sang sụp đổ, tất cả mọi thứ đều quật mạnh lên người cô, đau rát, cô gào thét thảm thiết muốn thoát ra ngoài nhưng dù thét khan cả cổ họng cũng chẳng thoát ra được.
Cả đại sảnh bắt đầu xôn xao không thôi, ai cũng ngỡ ngàng khi chính tai nghe được câu chuyện kinh thiên động địa này, trong lúc mọi người đang bàn tán thì có một người đàn ông là Tổng giám đốc của một công ty mới nổi trong ngành khai thác, ông ta là người một lòng nịnh bợ Hàn Trạch Dương, muốn mượn cơ hội này để đứng trước mặt ông lập công một chút vì dù sao ông ta đang có một hợp đồng muốn kí kết với tập đoàn Hàn Thị, Hàn Trạch Dương là con người thế nào thì ông ta cần gì quan tâm, cái ông ta để ý là hợp đồng kia của ông ta kìa, ông ta hướng mắt về phía Lục Sát mà chất vấn: “Câu chuyện này của cậu làm sao chúng tôi tin được? Hơn nữa chúng tôi cũng có người quen biết với Hàn chủ tịch đây, chẳng hạn như anh trai đã mất của tôi, vụ việc vào hai mươi lăm năm trước đúng anh ấy cũng biết một chút nhưng chỉ là việc nhỏ sớm được cảnh sát khép lại, còn gia đình họ Lục đúng là vì tập đoàn phá sản mà tự sát, không hề liên quan đến Hàn chủ tịch đây.”
Ông ta vừa dứt lời thì một số người thân thiết lâu năm với Hàn Trạch Dương và hơn nửa đại sảnh cũng gật đầu tán thành, phía còn lại nửa tin nửa ngờ không biết nên làm sao mà chỉ đành nhìn nhau.
Đôi mắt sắc lạnh của Lục Sát chỉa về phía người đàn ông vừa nói, ông ta vừa bắt gặp được ánh mắt lạnh lẽo hơn cả con dao đó thì không khỏi rùng mình mà nuốt nước bọt một cái, mồ hôi lạnh toát sống lưng, khi ông ta đang cúi gằm mặt thì nghe thấy tiếng cười lạnh của Lục Sát vang lên: “Được, nếu ông và mọi người còn có nghi ngờ tôi bịa đặt thì tiếp theo tôi sẽ đưa bằng chứng cho mọi người xem. Đây là một số bằng chứng đã chứng thực rõ ràng việc ba tôi bị Hàn Trạch Dương đưa vào sở cảnh sát là vì cấu kết với lãnh đạo trong đó, tạo dựng tội oan cho ba tôi. Sau này khi cả nhà tôi bị chết thảm thương Hàn Trạch Dương đã một tay che trời mà che lấp lại mọi thứ, xóa sạch mọi dấu vết dơ bẩn mà ông ta làm ra.”
Hắn vừa dứt lời thì Duật Ấn lại ấn trên điện thoại một tập tài liệu khác rồi liên kết lên với màn hình rộng lớn, tất cả ánh mắt mọi người lúc này đều bàng hoàng sửng sốt.
Lục Sát trong bộ dạng vừa thong thả lại vừa có chút lười biếng mà cởi nhẹ cúc áo ở cổ tay rồi xăn lên, lộ ra cánh tay với đường gân mạch nam tính cùng khớp xương thon, hắn nhàn nhạt cười lạnh đưa mắt về Hàn Trạch Dương mà giễu cợt nói: “Bằng chứng như thế này đã đủ khiến ông hài lòng chưa, ba vợ tương lai kính yêu của tôi?”
“Lục Sát... cậu...” Hàn Trạch Dương nghiến răng kèn kẹt đấu mắt với hắn, bàn tay sần sùi của ông siết chặt lại đến nổi nghe thấy tiếng xương khớp rắc rắc. Đôi mắt ông hồng hộc tơ máu đó tức giận, cao giọng nói giữa bầu không khí xôn xao trong đại sảnh lúc này: “Tiệc đính hôn hôm nay xem như bị hủy bỏ và kết thúc hoàn toàn. Đây là việc của Hàn gia chúng tôi, tôi không mong mọi người xen vào, mọi người ra về trước đi.”
Thanh âm lạnh lẽo của Hàn Trạch Dương vừa thốt ra đã khiến mọi người sợ hãi rùng mình, lập tức né lui rồi đi thẳng một mạch ra ngoài, nếu không bị liên lụy thì biết làm thế nào? Hơn nữa Hàn Trạch Dương đã dính vào nhiều vụ việc như vậy, cảnh sát nhất định sẽ tới đây, nếu như bọn họ còn ở lại chắc phải về đồn cảnh sát làm nhân chứng có mặt mất, như thế rất phiền phức. Vì thế sau khi Hàn Khiết dứt lời thì tất cả mọi người đều ra về, Tô Ân Nhiên còn muốn ở lại nhưng cũng bị Tích Thấu lôi kéo đi, hai người họ biết lúc này tinh thần của Hàn Khiết Tình rất suy sụp nhưng mà như Hàn Trạch Dương đã nói, chuyện này là của Hàn gia, không liên quan gì bọn họ cả. Hai cô gái luyến tiếc nhìn Hàn Khiết Tình mấy lần mới lưu luyến rời đi.
“Hàn lão gia đây là sợ chuyện tốt của mình bị rêu rao khắp cả thế giới à?” Lục Sát ung dung cười lạnh, tùy ý để cho mọi quan khách rời đi, nếu như lát nữa ở đây có án mạng thì người dính vào phiền phức chính là hắn.
Khi tất cả khách mời đã ra về hết, thuộc hạ của Lục Sát lập tức bao vây lấy biệt thự Hàn gia, vệ sĩ của Hàn Trạch Dương cũng bị thuộc hạ của hắn áp bức qua một bên, hoàn toàn lâm vào thế bị động. Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại Lục Sát đang đứng trên bục với khí thế áp bức mọi thứ, Hàn Khiết Tình trở thành một con robot không còn khả năng ý thức được chuyện gì đang xảy ra nữa, Hàn Trạch Dương trong bộ dạng tức giận chỉ muốn giết Lục Sát ngay tức khắc, Quản Độ thì đứng bên cạnh ông không run lẩy bẩy và nơm nớp lo sợ cho an nguy của mọi người, Duật Ấn chậm rãi đi ra từ góc tối rồi đứng sau lưng Lục Sát và cuối cùng là toàn bộ thuộc hạ của hắn bao vây khắp đại sảnh, đến con ruồi cũng không thể lọt qua.
“Lục Sát, cậu muốn làm gì?” Hàn Trạch Dương bừng bừng nổi giận tiến đến cách chỗ hắn khoảng vài bước chân mà không kìm được nghiến răng nghiến lợi.
Lục Sát bật cười lạnh, hắn hơi ngửa đầu làm ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, dừng khoảng vài giây lại liếc mắt về phía ông, đôi mắt hiện lên sự tàn nhẫn: “Ông khiến ba mẹ tôi chết không nhắm mắt, cả đứa em trai đáng thương của tôi cũng đi theo họ, tập đoàn nhà tôi bị sáp nhập trở thành một phần của Hàn Thị. Hàn Trạch Dương, ông nói xem... tôi sẽ làm gì ông?”
Hàn Trạch Dương siết chặt nắm đấm, hung hăng trừng mắt mà cao giọng tức giận: “Cả một đời Hàn Trạch Dương này làm việc luôn cẩn thận suy xét, không ngờ đến cuối cùng lại bị rơi vào cái bẫy của cậu. Tôi đúng là quá xem thường con trai của Lục Cơ rồi...”
“Ông không có tư cách nhắc đến ba tôi!” Lục Sát đột nhiên lớn giọng cắt ngang lời nói của Hàn Trạch Dương, đáy mắt hắn cuồn cuộn lên từng trận sóng dữ dội.
Cả người Hàn Trạch Dương bừng bừng lửa giận, ông dùng toàn bộ sự ác độc giấu giếm suốt bao nhiêu năm qua toát ra phóng thẳng về phía người đàn ông đang hiên ngang đứng trên bục: “Lục Sát, tôi nói cho cậu biết, năm xưa mà do tôi khinh địch, nghĩ rằng một đứa bé sáu tuổi không thể làm ra trò trống gì nên buông tha cho cậu. Nhưng hôm nay cậu khiến tôi lần nữa trở lại con người như xưa, cho nên cậu đừng trách tôi độc ác. Tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết, dù có chết cũng phải đau khổ gấp nghìn vạn lần!”
“Ha ha, khiến tôi sống không bằng chết?” Lục Sát không hề tỏ ra sợ hãi mà đột nhiên nở ra một tràng cười giễu cợt, hắn nhếch nhẹ đuôi mắt lộ ra sự tàn độc và châm biếm: “Hàn Trạch Dương, bây giờ ông nghĩ ông có thể làm gì tôi? Có lòng tốt nói cho ông biết, mọi bằng chứng tội ác của ông tôi đã đưa cho người ở cảnh sát, nhưng mà tiếc là lãnh đạo ở đó bây giờ đã trở thành thuộc hạ hạ dưới trướng một tay nghe tôi sắp đặt rồi. Ông ta nói ông có thể mặc tôi xử lý dù gì đây cũng là ân oán cá nhân, miễn không gây ra án mạng chết người là được.”
Hàn Trạch Dương chấn kinh không ít, tại sao có thể như vậy được? Ông hoàn toàn ngạc nhiên và kinh hồn bạc vía dưới lời nói đầy dụng ý của Lục Sát: “Cậu... cậu nói cái gì? Lãnh đạo của sở cảnh sát đã đứng về phe cậu? Lục Sát, rốt cuộc muốn trả thù tôi cậu đã làm bao nhiêu chuyện, tốn bao nhiêu công sức vậy hả?”
Lục Sát nhàn nhạt híp mắt lại, bên môi nở ra nụ cười lạnh như băng không một chút ấm áp: “Nếu ông muốn hỏi thì tôi sẽ thành thật đáp vậy. Hàn Trạch Dương, ngay từ ngày sinh nhật tôi nhận được món quà đó của ông thì tôi đã bắt đầu lên kế hoạch sẽ tìm ông trả thù, hai mươi lăm năm nay, không một ngày nào tôi không tìm ra bằng chứng buộc tội ông. Từng việc bị ông xóa sạch dấu vết tôi đã đổ rất nhiều công sức và máu tươi của mình để đổi lấy chỉ vì muốn ông thân bại danh liệt như ngày hôm nay.”
Nói tới đây hắn chợt ngừng lại một chút, gương mặt như được điêu khắc từ trong tranh ra vẻ đăm chiêu bổ sung thêm: “Đúng rồi, quên nói với ông một chuyện. Số kim cương bị cướp và thiêu hủy đó của ông đều do một tay tôi làm ra, ngay cả vụ tan nạn của Hàn Gia Lâm cũng do tôi lợi dụng A Mao để chết thay cho tôi, tìm không ít cách ngăn cản ông có được bằng chứng chứng minh ông trong sạch. Còn nữa, nói thêm cho ông biết vậy, người phụ trách điều tra vụ án của ông cũng là người của tôi. Cho nên mọi chuyện của ông cậu ấy rõ như lòng bàn tay, việc phá hoại chứng cứ có lợi cho ông và khiến ông ở trong đó thêm một chút nữa thì hoàn toàn dễ dàng.”
Ngay khi lời nói hắn vừa dứt thì sắc mặt của Hàn Trạch Dương và Hàn Khiết Tình đã biến hóa khôn lường, cả người bất chợt lạnh ngắt như tờ.
“Hóa ra tất cả đều do cậu một tay gây dựng nên?” Hàn Trạch Dương siết chặt ngón chỉ về phía Lục Sát mà run giọng lớn tiếng.
Lục Sát thành thật gật đầu không do dự, đáy mắt còn lộ ra ánh sánh lạnh lẽo hơn cả băng giá: “Không sai, đều do một tay tôi làm ra, cho ông nếm thử chít mùi vị bị thân bại danh liệt là như thế nào. Nhưng mà ông yên tâm đi, trước mắt tôi sẽ không để ông chết, tôi muốn hành hạ ông khiến ông chết không được, sống không xong, đau khổ gấp nghìn vạn lần. Tất cả nổi đau ông sắp nhận lấy phải trả giá đắt cho cái chết của ba mẹ và em trai tôi. Còn...”
Hắn chợt kéo dài từ cuối, chậm rãi chuyển tầm mắt về phía sắc mặt tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng của Hàn Khiết Tình, thong thả tiến bước đi về đứng trước mặt cô, ngón tay thon dài bắt lấy cằm cô, bên môi hắn lộ ra nụ cười quỷ dị, không nhanh không chậm mà khinh bỉ giễu cợt nói: “Còn em đấy Tình Tình yêu dấu của tôi à... Ba em sắp bị tôi hành hạ sống không bằng chết đấy. Nhưng mà nếu em hiểu thảo với ông ta như vậy, thì tôi sẽ nể tình em có chút chân thành với tôi mà suy xét về thái độ của em. Thế này đi, mỗi ngày em phục vụ toàn bộ thuộc hạ của tôi khiến họ vui sướng thì tôi sẽ suy nghĩ tha cho ba em một con đường dễ sống hơn...”
“Chát!”
Trong khi Lục Sát chưa kịp dứt lời thì bên má phải bị một nắm đấm như trời giáng lao tới đấm mạnh vào mặt hắn, gương mặt Lục Sát lệch qua một bên, khóe môi theo đó rỉ máu đỏ tươi.
“Cậu câm miệng chó của cậu cho tôi! Tôi cấm cậu xúc phạm con gái tôi!” Hàn Trạch Dương quá tức giận khi nghe thấy Lục Sát ở trước mặt ông mà tùy ý chà đạp Hàn Khiết Tình thì đã không chịu nổi nữa, lao lên hung hăng đấm mạnh cho hắn một phát đau đớn rồi chắn ngay trước mặt Hàn Khiết Tình.
“Lão đại, anh không sao chứ?” Duật Ấn kinh hồn bạc vía khi nhìn thấy Lục Sát khi nhận một cú đấm mạnh hết lực của Hàn Trạch Dương, anh ta lập tức tiến lên hỏi han rồi đưa cho hắn một chiếc khăn tay sạch sẽ dâng lên.
Lúc nãy Lục Sát đang dồn sự chú ý lên người Hàn Khiết Tình nên trong chớp mắt không để ý đến tốc độ nhanh như chớp của Hàn Trạch Dương, khi nhận được cơn đau ê ẩm từ gò má phải và khóe môi đau rát, khoang miệng cảm nhận được vị máu tanh hắn bỗng đứng trân lại nhưng không có lấy một cái nhíu mày, sau một hồi mới cười lạnh lẽo một tiếng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vết máu trên khóe môi rồi nâng tay lên hời hợt lên tiếng: “Không cần.”
Duật Ấn biết ý lập tức thu tay về rồi lui xuống nhìn chằm chằm theo diễn biến đang xảy ra, trong lòng không khỏi thở dài một hơi ngao ngán.
“Ba...” Từ đầu đến cuối Hàn Khiết Tình đều không nói bất cứ một chữ nào, cho đến khi thấy Hàn Trạch Dương lao lên đấm Lục Sát cô mới hoàn hồn lại rồi nhìn ông một cái bằng ánh mắt khẩn cầu, như muốn nói đừng lo cho cô nữa, cô tự giải quyết được. Lặng lẽ nhìn Hàn Trạch Dương hồi lâu, cô mới không kìm được chút ngậm ngùi rồi khẽ yếu ớt nói được vỏn vẹn ba chữ: “Con xin lỗi...”
Đúng thế, ngoài ba chữ này cô không còn biết nên nói thế nào với Hàn Trạch Dương nữa, cô đã cố chấp không nghe lời ông, rước phiền phức cho ông khiến ông thân bại danh liệt, cô có lỗi với ông rất nhiều...
Hàn Khiết Tình nâng nhẹ tầm mắt rồ siết chặt bàn tay lại, nhích người đi qua Hàn Trạch Dương sau đó đứng đối diện với Lục Sát, từ lúc biết rõ mọi chuyện cô không hề cảm thấy tủi thân, khi nghe Lục Sát tùy ý sỉ nhục cô cũng chẳng tức giận, nước mắt sắp rơi ra đều bị cô quật cường nuốt gọn vào trong. Chậm rãi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh lẽo u ám của Lục Sát, bây giờ cô mới thật sự nhìn thấy rõ bộ mặt của hắn, toàn bộ sự tàn độc và tàn nhẫn đều bộc lộ ra hết vào ngay lúc này trong đôi mắt hắn.
Lòng bàn tay Hàn Khiết Tình đầy dấu bị móng tay đâm vào dính đầy máu tươi, nhưng cô cũng chẳng thấy đau nữa. Lúc này đây cô đang đứng đối diện với hắn, đôi mắt của cô và hắn đang giao nhau, sau một hồi im lặng Hàn Khiết Tình mới khó khăn lên tiếng: “Lục Sát, tôi không muốn biết gì nữa cả. Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, ngay từ đầu... anh đã cố ý tiếp cận tôi, đúng không?”
Đáy mắt Lục Sát thu hết sự tuyệt vọng của Hàn Khiết Tình vào lú này, cõi lòng hắn bất chợt đau nhói một cái, nhưng miệng vẫn cười lạnh, gật đầu: “Phải.”
Hàn Khiết Tình cười chua chát một tiếng, mi mắt đau thương hơi rũ xuống càng xinh đẹp đến nghẹn lòng: “Còn chuyện tôi bị bắt cóc là thế nào?”
Đôi mắt thâm thúy chỉ lưu lại sự tàn nhẫn theo năm tháng của Lục Sát hơi khép hờ lại, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nhếch môi cười như có như không, có lòng tốt chậm rãi giải đáp thắc mắc cho cô: “Kế hoạch trả thù của tôi lúc đầu không có sự xuất hiện của em. Nhưng mà việc em bị bắt cóc là ngoài ý muốn của tô. Lúc ấy tôi vô tình cứu em, vô tình biết em là con gái của kẻ thù tôi hận nhất. Vì thế ngay lúc đó tôi đã vạch ra một âm mưu hoàn hảo, tôi bắt đầu tiếp cận em, dẫn dắt em đi vào thế giới mà tôi tạo ra khiến em chìm đắm không lối thoát, dần dần hành hạ em khiến em đau khổ, tôi phải khiến từng người trong Hàn gia các người không ai được sống yên ổn!” Giọng nói hắn tới đây mang theo tầng tầng lớp lớp băng lạnh lẽo khiến nhiệt độ giảm dốc không phanh, sau đó lại cợt nhả cười một tiếng: “Nhưng mà Tình Tình à, em cũng không thể trách tôi được. Nếu có trách chỉ trách em xui xẻo khi là con gái của Hàn Trạch Dương, xui xẻo khi dính líu vào mối thâm thù đại hận này với tôi.”
“Được, tôi hiểu rồi. Là do tôi tự tạo nghiệt thì không trách ai cả.” Hàn Khiết Tình nghe hắn nói xong thì gật đầu một cái cười chua xót, sau đó cô rơi vào trầm mặc hồi lâu mới cắn môi, trong lòng dáy lên sự hi vọng mỏng manh nhỏ bé mà ngây dại hỏi: “Vậy... Lục Sát, tôi hỏi anh... Trong khoảng thời quan tiếp xúc bao lâu qua, anh... có từng yêu tôi một lần nào không? Hay là một chút rung động cũng được...”
Lúc thốt ra câu hỏi này đây Hàn Khiết Tình đã dồn lại tất cả sự hi vọng, cô chưa bao giờ mong chờ như lúc này hét cả. Nhưng mà, câu trả lời của Lục Sát đã hoàn thành dập tắt đi ánh sáng yếu ớt nhỏ bé mang nổi niềm hi vọng đó của cô.
“Chưa bao giờ.” Lục Sát lạnh lùng đáp vỏn vẹn ba chữ nhẹ bâng, ngắn ngủi. Nhưng có ai biết ba chữ đó đã đâm sâu vào lòng Hàn Khiết Tình một cách dứt khoát và không do dự, khiến cô đau đớn đến la hét thấu tận trời xanh...
“Tốt lắm, hay cho ba chữ chưa bao giờ...” Hàn Khiết Tình không khóc cũng không giận, ngay khi cô biết rõ mọi sự thật thì cũng đã lường trước được rồi, chỉ là cô muốn để cho trái tim mình xác nhận lại một chút sự đau đớn này mà thôi, bởi vì hạnh phúc trước đây quá mờ mịt, bây giờ đã biến mất tan thành khói bụi, cô không còn lưu luyến đến nó nữa. Hít sâu một hơi, bàn tay buông thõng của Hàn lần nữa nắm chặt, cô khẽ ngẩng đầu mà chỉ còn sự tuyệt vọng bi thương trong đáy mắt lưu lại, khó khăn cất tiếng hỏi: “Lục Sát, tôi hỏi anh lần cuối cùng. Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã tiếp cận tôi, để tôi say mê anh. Vậy thì, trong tất cả mọi khoảnh khắc trôi qua khi tôi ở bên anh đó, tất cả là gì?”
Đôi mắt Lục Sát chấn động nhẹ, đáy mắt hắn cũng hơi gợn sóng, đối mặt với cái nhìn bi ai sầu thảm da diết của Hàn Khiết Tình hắn lại có chút đau xót khó tả, nhưng lời nói thốt ra miệng đều là sự châm biếm cùng tàn độc giết chết tâm tư tình cảm của Hàn Khiết Tình: “Được, nếu em muốn tôi sẽ nói cho em biết. Ngay từ đầu tất cả tôi nói với Hàn Khiết Tình, những chuyện tôi làm với Hàn Khiết Tình thì toàn bộ mọi thứ chỉ là sự lợi dụng để trả thù không hơn không kém. Ngoại trừ lợi dụng em biến em thành công cụ để tôi đạt được mục đích của mình thì không còn bất cứ thứ gì khác cả! Đối với tôi em chỉ là một con cờ đáng thương hại...”