Hắn đích thân lái xe đưa cô tới một cửa tiệm quần áo sang trọng để mua váy mới. Hàn Khiết Tình vào cửa hàng sau đó tiện tay lấy một chiếc váy suông dài với loại cổ cao đủ che đi vết tích tối qua và sáng sớm hôm nay đã chồng chất lên nhau, cô quẹt thẻ thanh toán rồi trở lại xe, chiếc xe nhanh chóng vụt đi để lại làn khói bụi phía sau vẫn còn bay bổng trên không trung..
Lục Sát vẫn trầm mặc không nói lời nào, bàn tay đặt trên vô lăng vẫn ổn định mà đánh tay lái, gương mặt đẹp như tạc tượng không hề có chút biểu cảm, đôi mắt phẳng lặng thâm thúy nhìn về phía trước.
Hàn Khiết Tình ngồi bên ghế lái phụ hay đưa mắt liếc nhìn hắn nhưng cũng không mở lời, ánh mắt va vào chiếc đồng hồ chói lóa trên cổ tay Lục Sát liền vô thức cong cong khóe môi, nhưng cô không biết phải lấy chủ để gì để nói nên im lặng, cứ thế bầu không khí trong xe chìm vào tĩnh mịch.
Gương mặt Lục Sát trầm tư hẳn, hắn đăm chiêu nhìn về phía trước, trong đáy mắt dường như hiện lên chút phức tạp khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì. Sắp xếp lại dòng suy nghĩ một hồi hắn đột nhiên cất âm thanh gọi tên cô: “Tình Tình!”
Hàn Khiết Tình trong khi vẫn đang miên man suy nghĩ tìm cách để phá vỡ bầu không khí im lặng này thì đột nhiên bị tiếng nói gọi tên quen thuộc của Lục Sát kéo thẳng về thực tại, theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn: “Dạ?”
“Sau này đừng tổ chức sinh nhật bất ngờ cho tôi nữa.” Thanh âm trầm trầm bật ra từ miệng Lục Sát, khi hắn nói ra câu này thì trong con ngươi hắn lại tối đen thâm thúy lạ thường, hoàn toàn phẳng lặng như mặt hố đen ở vũ trụ.
Lục Sát vừa dứt lời đã thành công khiến Hàn Khiết Tình ngẩn người giây lát, lời hắn nói coi vẫn chưa kịp tiêu hóa được, ánh mắt khó hiểu vẫn dán chặt lên mặt hắn không rời. Khoảng một lát sau khi cô định thần lại thì mới mấp máy hỏi: “Tại sao vậy?”
Lục Sát im lặng không đáp lời, ánh mắt vẫn theo quán tính nhìn về phía trước, gương mặt trầm tĩnh đến cực độ, dường như hắn đang phân tích câu hỏi của Hàn Khiết Tình cũng như suy nghĩ thật kĩ nguyên nhân, ngẫm nghĩ một hồi hắn mới không nhanh không chậm nói: “Không có gì, chỉ là từ nhỏ tôi không thích tổ chức sinh nhật.”
Hàn Khiết Tình nhìn Lục Sát thật lâu, như muốn cố nhìn rõ suy nghĩ của hắn, tiếc là độ che giấu ánh mắt thể hiện bội tâm nghĩ suy của hắn đã đạt tới trình độ cao ngút trời, cô không thể nào cố dò xét được. Im lặng một lát rồi trầm mặc hẳn, thật sự giờ phút này cô rất muốn hỏi Lục Sát tại sao như vậy, bởi vì sự giận dữ tối qua của hắn vẫn còn in lại trong kí ức của cô.
Nói không đau buồn là giả, thử hỏi Hàn Khiết Tình đã tận tâm tận tụy chuẩn bị cho Lục Sát một tiệc sinh nhật hoành tráng như vậy thế mà hắn lại vô thức nổi giận với cô, trong tình trạng đó au mà không ủ rũ cho được!
Ngẫm nghĩ một hồi Hàn Khiết Tình quyết định không tra hỏi Lục Sát nguyên nhân nữa, nếu như hắn muốn nói thì nhất định sẽ chủ động nói với cô. Quay mặt trở lại hướng về kính xe, thah âm trong trẻo lại mang theo chút u buồn vang lên: “Vâng, em biết rồi.”
Lục Sát tùy ý liếc mắt qua cô một lát, thấy cô đã trầm mặc mà nhìn về bầu trời bao la bên ngoài kính xe vô cùng chăm chú, hắn thôi không nói gì nữa, ánh mắt trở về phía trước, tay đánh lái vẫn nhịp nhàng, chiếc xe yên bình lăn bánh trên con đường dài.
Chẳng mấy chốc chiếc Lamborghini của Lục Sát đã dừng lại trước biệt thự Hàn gia, Hàn Khiết Tình không nói năng gì mà tháo dây an toàn sau đó xuống xe rồi lập tức vào nhà, ánh mắt Lục Sát dán chặt lên bóng lưng Hàn Khiết Tình không rời một giây, hắn biết cô đang có khúc mắc. Lúc nãy nếu như cô gặng hỏi thêm chút nữa có lẽ hắn sẽ nói nguyên nhân, nhưng mà bây giờ hắn lại vô thức bật cười tự giễu cho chính mình.
Gương mặt trở lại vẻ lạnh lùng như thường rồi khởi động xe, chiếc Lamborghini nhanh chóng chạy vụt đi trên con đường dài.
Mọi việc trong bang Lục Sát đã giao lại cho Duật Ấn sắp xếp, hôm nay xem như là hắn rất rảnh rỗi, đưa Hàn Khiết Tình trở về sau đó hắn cũng lái xe trở về nhà, đỗ xe vào hầm rồi thẳng hướng đi một mạch.
Lúc đi ngang qua thư phòng thì ánh mắt Lục Sát vô thức quét qua, thấy cửa đã mở, nhìn người đàn ông tao nhã ngồi ở trên ghế sofa còn thong thả uống rượu hắn làm giật mình, định thần lại một lát rồi lập tức vừa nhíu mày vừa sải bước vào trong rồi ngồi đối diện người đàn ông, không vui nói: “Nam Yên Bắc! Cậu vào nhà mình mà không báo trước như thế lỡ mất tài sản cậu sẽ chịu trách nhiệm sao?”
Nam Yên Bắc vẫn tao nhã uống cạn ly rượu vang trên tay, một thân Âu phục sang trọng ngồi bắt chéo chân dài lúc này lại càng tỏa ra sức quyến rũ kinh người, đôi mắt anh tùy ý liếc nhìn Lục Sát một cái, không giận mà còn cất ra thanh âm giễu cợt: “Lục lão đại à, cậu nghĩ tài sản mình thiếu sao? Hơn nữa, nếu như mình là trộm mà có cơ hội vào đây sẽ không ngu ngốc vào căn biệt thự của Lục lão đại đây trộm đồ, như vậy mình đang tự đào hố chôn mình rồi. Vậy nên, Nam Yên Bắc mình nếu có trộm cũng chỉ trộm sắc!”
“Ghê tởm!”Lục Sát nhíu mi tâm tỏ vẻ không hài lòng với câu nói đùa của anh, thanh âm lạnh lẽo như băng phun ra vỏn vẹn hai chữ.
Nam Yên Bắc không những không giận mà còn bật cười ha hả, ánh mắt vô thức liếc về cổ của Lục Sát, mất mấy giây đăm chiêu để quan sát kĩ một chút thì tạm thu lại ánh mắt, là người đã trải qua nên anh đương nhiên hiểu rõ dấu vết ấy là gì, chứng minh cho tối đêm qua người đàn ông ngồi trước mặt anh ngay lúc này chắc chắn điên cuồng ở trên giường không ít. Nam Yên Bắc thả ly rượu vang trên tay xuống bàn, cả người tao nhã dựa vào thành ghế, thanh âm trầm trầm mang theo sự ẩn ý vang lên: “Hình như mình vừa bỏ lỡ chuyện gì rất thú vị nhỉ?”
“Nói tiếng người!” Lục Sát lạnh lùng nhíu mày nhìn Nam Yên Bắc, phun ra ba chữ không hề khách khí, vả lại cũng chẳng hiểu ẩn ý mà anh nói là gì.
“Xem ra tối qua cậu rất bận rộn cả đêm nên không hiểu lời nói của mình rồi.” Nam Yên Bắc nhếch môi khiêu khích, ngón tay thon dài vuốt vuốt cằm ra vẻ đăm chiêu thấu hiểu cực kỳ, lời nói cũng mang đầy ẩn ý châm chọc.
Lục Sát ngớ ngẩn ba giây mới kịp tiêu hóa lời nói châm chọc của Nam Yên Bắc, thuận tiện đưa mắt nhìn xuống cổ mình, dấu hôn ám muội hiện rõ ràng ra, kí ức khi Hàn Khiết Tình bám víu lấy hắn trong bồn tắm van nài nỉ non cầu xin nhưng cuối cùng hắn không chịu, kết quả hắn không tha nên cô dụ dỗ hôn hắn chợt ùa về.
Ánh mắt Lục Sát trở nên phức tạp giây lát, thu lại tầm mắt ở cổ mình sau đó ngã người về phía sau, lười biếng cất lời: “Bớt lo chuyện bao đồng đi nếu không mình sẽ tự tay đuổi cậu đi ngay bây giờ!”
“Ok! Không tò mò chuyện của cậu nữa, nói vào chuyện chính đi.” Nam Yên Bắc trở lại dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, thái độ trêu đùa Lục Sát lúc nãy cũng đã thu ngay lập tức.