Mục lục
Chuyện tình vạn nhất bất đắc dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không... tuyệt đối không thể nào!

Làm sao...

Làm sao có thể...

Tình Tình của hắn không thể chết được... không thể...

Sắc mặt Lục Sát tái mét hơn cả một xác chết, đầu hắn bây giờ đau đến muốn nổ tung ra, vẫn luôn miệng lắc đầu nói không thể, ngay sau đó hắn lập tức bật dậy bỏ chân xuống giường muốn đi ra ngoài, nhìn thấy kim tiêm trên tay mình cũng chẳng để ý đến mà hết sức rút mạnh ra.

Nam Yên Bắc giật mình kinh hoảng, anh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy Lục Sát vội vội vàng vàng, lập tức ngăn hắn lại: “Lục Sát! Cậu điên rồi à? Sức khỏe của cậu còn chưa ổn định, muốn đi đâu hả?”

Do vừa mới tỉnh dậy đã trong trạng thái căng thẳng, hơn nữa sức khỏe của Lục Sát lúc này còn rất yếu, khi hắn vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu mình như bị ai đó bổ mạnh ra, trước mắt như muốn tối sầm lại, mọi thứ trước mắt đều chao đảo, nhờ có Nam Yên Bắc đỡ hắn hắn mới chống vững được cơ thể yếu ớt: “Mình... mình không sao! Mình muốn đi tìm Tình Tình... cô ấy không thể xuất hiện trong chuyến bay được. Nhất định là như vậy, nhất định Tình Tình vẫn còn sống...”

Mấy câu nói đứt quãng không đầu không đuôi của hắn khiến đại não Nam Yên Bắc rối loạn, cái gì mà chuyến bay... cái gì mà Hàn Khiết Tình vẫn còn sống? Cái gì mà cô không thể xuất hiện trong chuyến bay đó được, rốt cuộc có chuyện gì chứ?

“Cậu làm sao vậy?”

Lục Sát chống hai tay lên mép giường mới có thể đứng vững được, hắn liên tục lắc lắc đầu để có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh: “Mặc kệ mình... mình muốn đi tìm Tình Tình...” Sau khi dứt lời hắn muốn thoát ra rồi chạy ra ngoài, nhưng cánh tay đã bị Nam Yên Bắc giữ chặt lại như gọng kìm.

Ánh mắt anh tràn ngập lửa giận, siết chặt lấy tay Lục Sát để ngăn hắn đi lung tung, anh lớn giọng quát: “Lục Sát, cậu điên rồi à? Với tình trạng này của cậu có thể đi tìm Hàn Khiết Tình sao? Đã ba ngày mà chúng ta vẫn chưa tìm được không lẽ bây giờ cậu đi liền tìm được chắc?”

Đôi mắt Lục Sát hồng hộc lên từng tơ máu đỏ rực, sắc mặt hắn cũng càng ngày càng kém, không che giấu được sức khỏe yếu ớt mà càng nặng hơn: “Vì đã ba ngày nên mình nhất định phải tìm được cô ấy, mình không tin Tình Tình không còn sống nữa... cô ấy chắc chắn đang ở nơi nào đó chờ mình. Mình nhất định phải đi tìm cô ấy!”

“Lục Sát! Cậu đừng có nổi điên nữa được không? Bây giờ sức khỏe của cậu vẫn chưa ổn định lại, bác sĩ khó khăn lắm mới kéo cậu từ quỷ môn quan trở về. Ai ngờ vừa mới tỉnh dậy cậu đã đi tìm Hàn Khiết Tình, không muốn sống nữa à? Con mẹ nó, cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi tốt cho mình, Duật Ấn đã điều động người trong bang đi tìm rồi, rất nhanh sẽ tìm được Hàn Khiết Tình!” Nam Yên Bắc càng ngày càng phẫn nộ lên, tay anh đanh giữ chặt lấy tay Lục Sát cũng không buông, sức lực hai người tương đương nhau mà bây giờ hắn đang trong tình trạng yếu ớt chưa khôi phục, vốn dĩ sức sẽ không bằng Nam Yên Bắc. Nói rồi anh quát lớn ra ngoài cửa: “Duật Ấn! Mau đi gọi bác sĩ tới đây nhanh lên!”

Bên ngoài Duật Ấn lập tức nhanh chóng đi gọi bác sĩ.

Sắc mặt Lục Sát ngày một tái đi, hắn mặc kệ cơn đau đầu và cơn đau do thủy tinh ghim lên người vẫn còn đọng lại, bây giờ trong đầu hắn chỉ muốn mau tìm được Hàn Khiết Tình, cô đã đi chuyến bay đó thì sao chứ, dù gì sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hắn không tin cô đã chết, rời bỏ hắn mãi mãi. Lục Sát điên cuồng cố hết sức vùng vẫy thoát ra khỏi tay Nam Yên Bắc, tay còn lại đẩy mạnh vào người hắn, tức giận gầm lớn lên: “Tránh ra! Mình muốn đi tìm Tình Tình! Đừng cản mình, Nam Yên Bắc, nếu cậu dám cản mình mình sẽ tuyệt giao với cậu!”



Dứt lời hắn dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Nam Yên Bắc ra khiến anh không kìm được mà lui về sau vài bước, tức giận hét lớn: “Cậu...”

Lục Sát không thèm để tâm đến Nam Yên Bắc mà thất thểu chống tay vào mép giường đi ra ngoài, nhưng mà hắn cảm nhận cơ thể mình càng ngày càng nặng, đầu đau như bổ búa, vết thương được xử lý sạch sẽ ở ngực và các chỗ da thịt khác bị sức mạnh của hắn lần nữa ảnh hưởng, tiếp tục rách ra rồi rỉ máu. Lục Sát dường như chẳng thèm để tâm đến mà cố hết sức mặc kệ cho đầu óc choáng váng thế nào vẫn lao ra ngoài, lúc đi đến cửa thì Duật Ấn đã gọi bác sĩ tới, anh ta lập tức ngăn lại: “Lão đại...”

“Cút!” Duật Ấn chưa kịp dứt lời thì Lục Sát đã quét ánh mắt sắc lạnh như người vừa mới từ địa ngục trở về, mặc dù giọng nói hắn âm u đáng sợ nhưng sắc mặt càng ngày càng tái đi, khiến người ta sợ hãi không rét mà run.

“Mau tiêm thuốc an thần cho cậu ấy!” Phía sau, Nam Yên Bắc hồng hộc tức giận mà hét lớn lên, giọng nói lạnh ngắt như băng không thua gì Lục Sát.

“Lão đại, xin lỗi!”Duật Ấn nhìn hắn mà nuốt nước bọt một cái rồi dùng tay giữ chặt Lục Sát khiến hắn không thể nhúc nhích mà bày ra gương mặt không chút huyết sắc nhưng vẫn trừng trừng mắt lạnh lẽo nhìn anh ta.

Duật Ấn không dám chậm trễ quét mắt qua bác sĩ, ông lập tức lấy một kim tiêm tiêm loại thuốc an thần lên người Lục Sát, rất nhanh, sự kháng cự vùng vẫy của hắn biến mất, đôi mắt hồng hộc tơ máu đỏ cũng dần khép chặt lại, tất cả ý thức đều tiêu tán, cả người không có chút sức lực nào mà ngã khụy xuống nhưng rất nhanh đã được Duật Ấn đỡ lấy.

Xong hết mọi chuyện, Nam Yên Bắc đứng bên giường nhìn chằm chằm vào Lục Sát đang yên lặng nằm đó, anh thở dài mà vuốt vuốt mi tâm đau nhức, ngay từ mới đầu anh đã đoán được người đàn ông này sau khi tỉnh lại sẽ có biểu hiện như vậy mà. Tình hình trước mắt của hắn không thể quá kích động được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng mà trong cái rủi cũng có cái may, hắn đã không gặp tình trạng mất trí nhớ, còn sau này di chứng trầm cảm hay stress có để lại không thì phải xem diễn biến của những ngày sau này thế nào.


Nam Yên Bắc lấy điện thoại và máy tính của Lục Sát đặt trên bàn cạnh sofa, anh nhìn chằm chằm vào một dãy kí tự và số liệu lạ trên đó, ngay cả định vị liên kết đều hiện rõ ràng. Suy ngẫm một hồi về thái độ lẫn biểu hiện của Lục Sát khi bấm loạn xạ trên máy tính, và vô tình xem được thông tin chuyến máy bay bị rơi xuống biển ba ngày trước đã tìm được. Hơn nữa Nam Yên Bắc còn phát hiện chuyến bay đó trùng với chuyến mà Hàn Khiết Tình đã đi lên, do lúc lên máy bay cô đã mở điện thoại ra, vị trí kết nối định vị lập tức xuất hiện. Ngay vì biết được cô sắp đi nên ba ngày trước Lục Sát đã tăng hết tốc độ đến sân bay tìm cô, nhưng không may lại gặp tai nạn. Bây giờ lại đột nhiên biết được Hàn Khiết Tình gặp chuyện không may, hắn nhất định sẽ không thể nào bình tĩnh. Nhưng mà với tình hình trước mắt thì đã đủ để Nam Yên Bắc nghĩ rằng Hàn Khiết Tình đã chết sau chuyến bay đó lên đến bảy tám phần trăm rồi, ngay cả mọi dữ liệu trên màn hình máy tính đều hiển thị rõ ràng thì không thể sai được. Duật Ấn cũng đã đưa đoạn camera ở sân bay ba ngày trước, quả thật đã chứng nhận Hàn Khiết Tình đã lên máy bay bay đi Ý, hơn nữa cũng không thấy cô đi xuống, sự thật chứng minh cô đã chết là rất cao.


Càng nghĩ tâm tình Nam Yên Bắc càng thêm rối loạn không ngừng, anh thở dài nườm nượp dựa người vào thành ghế mà xoa xoa thái dương, e là sau khi Lục Sát tỉnh dậy phải bình ổn lại tâm trạng hắn trước đã, nếu hắn cứ vùng vẫy kịch liệt như thế thì chỉ có cách tiêm thuốc an thần mà thôi. Bằng không, khi Lục Sát thật sự nổi điên mà lật tung cả thế giới này, hay tìm mọi ngóc ngách dưới biển hắn cũng làm, lúc đó thì ngay cả trời cũng sập chứ đừng nói một thể xác không tìm thấy!


...----------------...


Sau khi tiêm một liều an thần vào cơ thể, Lục Sát đã ngủ từ đêm qua đến tận sáng ngày tiếp theo mới tỉnh lại, trong khi Nam Yên Bắc đang mãi đắn đo suy nghĩ có nên tiêm thuốc an thần cho hắn hay không thì trái ngược với sự lo ngại của anh, Lục Sát lần này khi tỉnh lại đều hết sức bình thường, hắn không hỏi han gì tới Hàn Khiết Tình cũng không vùng vẫy tìm cô nữa, chỉ im lặng mỗi ngày để bác sĩ kiểm tra sức khỏe rồi đứng bên cửa sổ đưa mắt đăm đăm nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm, không hề có biểu hiện gì khác lạ. Điều đó khiến cho Nam Yên Bắc luôn dùng ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ nhìn hắn, đối diện với cái nhìn của anh, Lục Sát chỉ khẽ mỉm cười nói: “Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình giống như mình là một ôn thần vậy!”


Nam Yên Bắc thầm than thở trong lòng, còn hơn cả ôn thần luôn ấy chứ!


Lục Sát nằm bệnh viện suốt một thánh trời, ngày ngày đều im lặng không nói tới ai, như một người bị mất đi mọi kí ức từ trước vậy, nếu như hắn không nhớ tới tất cả mọi người thì Nam Yên Bắc còn tưởng hắn thật sự bị bệnh nặng về tâm lý sau khi tai nạn xảy ra ấy chứ. Mỗi ngày, Duật Ấn đều cẩn thận báo cáo lại chuyện tìm kiếm Hàn Khiết Tình, tuy nhiên vẫn không hề có một tin tức, xác thực ngày hôm đó cô đã lên máy bay và có ý định đi Ý. Sau khi im lặng lắng nghe Duật Ấn nói, sắc mặt Lục Sát vẫn không hề thay đổi, chỉ là bàn tay đều siết chặt lại hiện lên gân mạch nam tính, còn đôi mắt hắn đều hiện lên sự phức tạp không đoán được, mi mắt rũ xuống che đi nội tâm được giấu kín tận đáy lòng.


Suốt một tháng đó Nam Yên Bắc thấy Lục Sát không hề có biểu hiện gì lạ bèn thở phào và cảm thấy nhẹ nhõm hẳn lên, nhưng mà, quả nhiên Lục Sát vẫn là Lục Sát, không ai có thể nhìn thấu rõ suy nghĩ cũng như con người hắn. Sau một tháng ở bệnh viện, đáng lẽ còn một tuần nữa thì hắn mới được xuất viện, nhưng mà trước một tuần đó khi bác sĩ, Nam Yên Bắc và Duật Ấn quay trở lại thì căn phòng trống trơn không một bóng người, Lục Sát im hơi lặng tiếng đi mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK