"Đúng rồi Tẫn Linh, biểu muội của ta..."
"Khoan đã..."
Ta nhận ra một kẽ hở, bước lại gần Triệu Trúc Liên, giật phắc cái khăn mà cô ta dùng để vờ che mặt kia ném thẳng xuống đất. Con ngươi ả hoảng loạn nhưng con người lại không kém phần trơ trẽn nép vào người Khương Hựu Thạc, không ngừng thút thít.
"Tỷ tỷ… tỷ định… làm gì vậy ạ?"
Khương Hựu Thạc không muốn dính vào, lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bỏ lại Triệu Trúc Liên bị cùng đường, lùi sát vào mép ghế bên trong, không còn chỗ nào di chuyển tiếp nữa.
"Câu cô vừa nói, chính là khẳng định đồ ta bị mất là áo choàng lông, nhưng ta nhớ rất rõ, nô tỳ kia không hề nhắc đến chất liệu áo, cô từng thấy qua áo choàng của ta rồi à?"
Triệu Trúc Liên không dám nhìn thẳng, mím môi son phủ nhận.
"Không có, muội... muội chỉ... chỉ buột miệng nói ra thôi! Áo choàng của tỷ tỷ... muội... làm sao từng nhìn thấy được ạ!"
Ta định tát cho ả một cái ngay tại chỗ vì ta cực ghét những kẻ múa mép, nhưng lại cố ý bồi thêm một câu để xem diễn xuất của ả có thể gắng đến mức nào.
"Với tiết trời này, dù có muốn mặc áo choàng cũng không ai đi chọn một cái áo làm bằng lông đâu! Cô tới quận Đông Tử này cũng không phải lần đầu, sao có thể vô ý buột miệng nói bừa được nhỉ? Nhưng...”, ta liếc nhìn Vu Tử Ưu, “...lời buột miệng này lại rất đúng, đúng là áo choàng lông!"
Ta vừa nói hết, mặt Triệu Trúc Liên liền đen lại, chưa gì ả đã tự mình đuối lý khi vật chứng còn chưa được mang đến. Ta càng thêm chắc chắn ả chính là người lấy trộm, sau đó đe dọa đổ tội cho nô tỳ kia.
Từ nãy tới giờ, qua lời giải thích hết sức chắp vá thì chỉ kẻ đần độn mới đi tin lời Triệu Trúc Liên, và ả vẫn tuyệt nhiên chưa chịu nhận.
Vu Tử Ưu thân là chủ nhà ta đoán hắn cũng nhìn ra được chút ít, không lên tiếng bảo vệ biểu muội nữa, mà Triệu Trúc Liên cũng không dám nhìn biểu huynh.
Ta cho bọn họ nghỉ một lát, đợi vật chứng mang tới.
"Tiểu thư!"
Cẩn Y cầm một cái hộp, gật nhẹ đầu xác nhận là nàng và người của Vu Tử Ưu đã tìm được áo choàng của ta.
Cái hộp đưa tới trước mặt Vu Tử Ưu, để hắn tự tay mở, bên trong là một cái áo choàng lông màu đỏ. Vu Tử Ưu xem xong, nhíu mày trầm tư nghĩ ngợi.
Có lẽ đã nhớ ra lúc ta nói với hắn là mình bị mất cái áo choàng lông, vào thời điểm ấy, chỉ có ta và Cẩn Y, Vu Tử Ưu và Khương Hựu Thạc ở đó biết rõ. Ta chưa từng mặc qua ở đây nên chắc chắn hạ nhân trong nhà cũng không thể biết áo choàng làm từ lông thú, chỉ mỗi Triệu Trúc Liên vừa mới đến lại nói bừa một cách chính xác, tên Vu Tử Ưu này nếu đầu óc hắn đủ thông minh sẽ có nghi ngờ.
Triệu Trúc Liên thấy áo choàng đưa tới, lấm lét nhìn biểu huynh, không nói mà rơi nước mắt, chực khóc tiếp thì một hạ nhân vào báo, nữ nô tỳ kia bị phạt mới có hai mươi gậy đã không chịu được, muốn khai thật, nói rằng nàng ta không có trộm đồ của ta, nàng ta bị oan.
Ta liếc nhìn Triệu Trúc Liên đang sợ hãi, chờ đợi nữ nô tỳ kia được giải lên.
"Giải lên gặp riêng ta!"
"Ngươi!". Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
Vu Tử Ưu quay qua ta, thầm nói.
"Xin lỗi Tẫn Linh.. chuyện này ta sẽ giải quyết thật thỏa đáng, nhưng cũng đã trưa rồi, mọi người về viện nghỉ ngơi trước đi nhé..."
Vu Tử Ưu đưa lại cho ta cái áo choàng, khẽ chớp mắt thất vọng nhìn về biểu muội: "Đi!"
Hắn...
Không ngờ là hắn muốn ta cho qua chuyện này, món đồ bị mất cũng đã tìm được, còn khẽ xin ta tha cho biểu muội còn nhỏ dại.
"Tha?"
Bọn họ không thấy vẻ mặt thách thức của Triệu Trúc Liên sao, hay là cố tình không nhìn đây?
Chẳng đợi ta hỏi thêm câu nào nữa, Vu Tử Ưu đã đẩy ta cho Khương Hựu Thạc, nhờ hắn đưa ta về tiểu viện, Triệu Trúc Liên đứng dậy chỉ dám hành lễ rồi lủi đi mất dạng, Vu Tử Ưu rời đi, bảo sẽ đích thân thẩm vấn nữ nô tỳ kia và Triệu Trúc Liên.
Ta tức giận không nói nên lời, là người rời đi cuối cùng.
"Ta... thay Tử Ưu cảm ơn Lưu cô nương..."
"Cảm ơn sau khi hắn bao che cho biểu muội của mình à, ta không cần!"
Khương Hựu Thạc muốn giúp Vu Tử Ưu, đi theo ta tìm cơ hội khuyên nhủ, ta tất nhiên không muốn nghe hắn lải nhải.
"Lưu cô nương, đồ cũng đã quay trở lại, chi bằng xem như..."
"Ta mà không xem như thì...". Ta trừng mắt một cái rồi thu lại bỏ đi.
Ta mà không xem thành việc nhẹ thì con nhỏ đó sẽ dễ dàng rời đi không một lời xin lỗi như vậy chắc, rõ ràng là ta càng ngày càng nhân từ mà, kể từ lúc bị đám nô tỳ tự ý vào phòng kia đã như vậy rồi.
Dạo này ta cứ bị làm sao ấy nhỉ?
Không còn sức phản bác rồi chăng?
Một mạch bước tới cửa viện, ta quay ngoắc lại, đuổi người đi.
"Tới rồi, huynh về đi."
"Được... vậy ta đi nhé!"
Chẳng thèm đợi tên bám đuôi kia quay đầu, ta đã xô mạnh cửa đi thẳng vào trong, vào phòng tiện chân đá cái ghế con lăn ngã ngửa, dặn Cẩn Y không cho ai vào nữa, còn phải cất kĩ cái áo choàng lông đi, khi nào về phải giặt lại cho sạch.
Cả buổi trong phòng, ta luôn nhắc mình thở đều tịnh tâm, lấy giấy ngồi vẽ, nhưng không ra gì nên xé đi cả mấy chục tờ, Cẩn Y dọn không ngơi tay.
Chuyển qua đọc sách cũng không được, chữ trước mắt cứ dính chùm hết lại, đọc mãi không vào.
Ta gạt hết chúng một bên, leo lên giường dò bài thì chữ nghĩa rối tung rối mù cả lên.
Đến bữa ta không nuốt trôi cơm, vừa qua một canh thì đi tắm, sau đó ngủ sớm, dù nằm xuống vẫn không tài nào chợp mắt nổi.
"Bực quá!"
Cuối cùng cắn răng đập vào gối mấy cái, ta hét lên một tiếng thật khẽ sau khi cho Cẩn Y lui ra ngoài, nằm lật qua lật lại quá nửa đêm mới ngủ được, còn gặp phải ác mộng. Trong mơ, Triệu Trúc Liên cướp lấy áo choàng lông của ta, hai người kia còn nhắm mắt bênh vực ả, làm ta đây tức đến sôi máu.
Khi trời hửng sáng, ta liền đi tìm Quân Nhu, ở lại đây toàn những kẻ khiến ta chướng mắt thôi.
Chưa đi khỏi mấy bước, hạ nhân trong viện đã chạy ào ạt lướt qua ta, từ người trong bếp đến phu xe, ngay cả thợ chăm vườn cũng góp mặt.
Ta hỏi Cẩn Y.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Tiểu thư, sáng nay phòng chứa y phục của Vu Công tử bị đột nhập, nên đang tập hợp hạ nhân trong biệt viện để điều tra ạ!"
"Bị trộm y phục thôi mà làm lớn vậy à?"
Ta biết y phục của Vu Tử Ưu là loại thượng hạng, nhưng nhà hắn cũng đâu phải thiếu thốn gì, lại làm quá lên rồi đấy.
"Không chừng bị mất mấy xấp vải do tặng cho nữ tử khác thì có!"
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói y phục vẫn còn nguyên, không bị trộm, mà là... ướt hết sạch ạ!"
"Ướt hết y phục? Lẽ nào..."
Ta nói tới đây, Cẩn Y và Cận An đều nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Ái chà, thì ra đây là một phần màn kịch của Quân Nhu, nhưng theo ta thấy thì vẫn còn quá nhân ái so với những gì nàng nói mà nhỉ?
"Sao hai ngươi không bị gọi tới đó?"
"Tiểu thư, chúng nô tỳ theo Tiểu thư từ xa đến mới mấy ngày, còn không biết phòng chứa đồ ở đâu nên Vu Công tử bảo không cần gọi ạ!"
"À, hiểu rồi."
Nói xong, ta đã lên xe đến khách điếm Quân Nhu ở, dọc đường còn mua thêm một ít bánh ngọt.