"Cữu mẫu uống đi!"
Ta cầm cái cốc, uống một ngụm, cố giữ nhịp thở đều đặn, không nghĩ về điều khiến mình bực bội thêm nữa, mỉm cười một cái với Lạc Lạc.
"Nào, chúng ta cắt giấy!"
"Vâng!"
Trên bàn bày ra, nào giấy, nào kéo, vụn rơi lả tả. Ta gấp đôi tờ giấy, rồi cầm mảnh giấy đã gấp ướm vào khung con bé uốn sẵn, cắt hai cánh hoa cùng một lần cho nhanh. Ngay khi cánh đầu tiên dán xong Lạc Lạc đã cực kì háo hức, ngồi đó ngắm nghía không kịp chớp mắt.
"Oaaaa!"
Hì hục cả buổi, cuối cùng cũng dán xong hai mươi hai cánh hoa sen trên đèn lồng cho con bé, Lạc Lạc mang màu và bút lông tới, năn nỉ ta vẽ thêm vài nét phớt màu hồng nhạt trên mỗi cánh hoa, vẽ xong mới biết con bé đúng là rất có mắt nhìn.
"Thế nào?"
"Đẹp lắm ạ! Đẹp lắm ạ!"
"Vậy cháu tìm một cái cây cứng cáp, làm thêm tay cầm nữa!"
"Cây này được không ạ?"
Lạc Lạc chạy vụt đi, tay nhấc cây roi của Thanh Tề vứt trong góc phòng lên, hí hửng vẫy qua vẫy lại.
"Ừ... cũng được...". Ta không biết nói gì hơn, nhưng cái cây đó có vẻ dùng được, chắc Thanh Tề sẽ tự mình tìm lấy một cái roi khác thôi.
"Cháu còn một cuộn dây nhiều màu đẹp lắm, cữu mẫu giúp cháu quấn xung quanh tay cầm, đèn lồng của cháu nhất định sẽ tỏa sáng nhất trong lớp luôn!"
"Vậy mang qua đây!"
"Vâng!"
Ta giúp Lạc Lạc làm xong tay cầm, buộc sẵn vào cái đèn cho con bé, phần tâm hoa sen sẽ có một chỗ được chừa trước để đặt nến. Con bé cầm thử cẩn thận chạy tới chạy lui trong phòng khuôn mặt đầy ắp vui vẻ.
"Oaaaaa!"
Hoàn thành!
Trả nợ thành công!
Xong việc, ta bàn giao Lạc Lạc cho Thanh Tề đưa nó đi ăn cơm và tắm rửa, một mình quay về thư phòng mình định đọc sách tiếp.
Nhưng khi nhìn vào chồng sách trong thư phòng, ta bỗng đổi ý muốn đến Vọng Thư Các tìm vài quyển sách mới, rút kinh nghiệm nên dặn dò Cẩn Y và Lục Hoàn đi theo rõ ràng từng chữ một.
"Các ngươi chờ ta ở ngoài, ai gọi cũng không được đi, nhớ kĩ đấy!"
"Vâng ạ, nô tỳ dĩ nhiên là ở yên đây chờ Tiểu thư rồi ạ!"
"Nô tài cũng vậy!"
Dặn xong, ta an tâm bước vào trong phòng, tìm sách ở tầng dưới trước. Giai thẩm không có ở đây, nghe nói hôm nay ở nhà Giai thẩm có việc bận nên đã xin ra về sớm, chỉ có mình ta ở bên trong.
Tìm được quyển nào vừa ý, ta liền mang lại bàn, để gọn một chỗ, xong hết đếm tổng cộng là mười hai quyển. Ta vốn cũng định lên tầng trên xem thử vì biết trên đó có nhiều sách y thuật hơn, nhưng đã bị từ chối.
Thị vệ được phân phó canh gác tầng trên bảo vì từng có trộm đột nhập nên không cho ai lên trên nữa, cần giữ nguyên hiện trường trong suốt quá trình điều tra.
Ta không can dự vào việc này được, nên đành ra về, gọi Lục Hoàn vào ôm chồng sách đi.
Quay trở lại thư phòng, trước hết ta dành thời gian ghi chép một số bài tập, gửi kèm những điều chưa hiểu rõ cho Thanh Tiêm xem qua giúp ta, sau đó thì đi tắm rồi chuẩn bị ra ăn cơm tối cùng mọi người như thường lệ.
Lạc Lạc cũng ở đó.
"Cữu mẫu đến rồi!"
"Sao con biết?". Sư phụ ngồi cạnh Lạc Lạc ngạc nhiên.
"Con thông minh mà!"
"Thông minh, thông minh!"
Ta nghe hai ông cháu trò họ trò chuyện chỉ biết cười trừ rồi ngồi xuống, Lạc Lạc liền bỏ rơi tằng tổ, tiến tới cầm bát ngồi xuống bên phải ta, cười híp mắt.
"Cháu ngồi chung cữu mẫu!"
Sư phụ cô đơn lại luôn miệng: "Ây cha, ây cha!"
Mọi người đến đủ, bữa tối bắt đầu, Khương Hựu Thạc còn việc vẫn chưa về, cũng coi như ta được ăn một bữa không bị ai làm sợ hãi.
Từ sau vụ hôm qua, ta cứ sợ hắn sẽ ở cùng phụ thân, nên không dám đến tìm phụ thân nữa, chỉ có thể nhờ Lục Hoàn mang canh giải rượu và hoa quả sang cho người. Bữa tối bây giờ chắc cũng đã tới khách điếm rồi.
Rau xào tối nay đặc biệt nhiều, mùi vị cũng ngon, giòn giòn, còn có chút cay nồng của tỏi, chấm thêm sốt hàu ngâm dầu càng tỏa mùi thơm hơn.
Lúc ta nhấc đũa dùng để gắp riêng món ăn hướng về đĩa cá, Lạc Lạc bất ngờ giật tay áo ta, hỏi.
"Cữu mẫu, rau màu xanh này có ngon không ạ?"
"Cháu thử xem!"
Con bé liền cho vào miệng: "Ưm..."
"Lạc Lạc cháu còn ăn cả rau à, lần trước không phải cháu chê không thèm đụng sao?". Thanh Tề khinh khỉnh nói.
Đã bao nhiêu lần nàng và Thanh Tiêm nhắc Lạc Lạc phải ăn đầy đủ rau và thịt, không được kén chọn. Nhưng con bé đều nhăn mũi kiên quyết không chịu, còn dám nói rau là thức ăn không thích hợp cho trẻ con.
Thế mà hôm nay bày đặt hỏi rau có ngon không!
Tí tuổi đầu mà đã như thế!
"Di mẫu chỉ toàn bỏ vào bát cháu đầy đến xanh, như một bát cây chẳng thấy được cơm, cháu thích tự gắp ăn như cữu mẫu cơ!"
"Cháu nói ai gắp đầy bát đến xanh như cây hả? Ta làm vậy bao giờ?". Thanh Tề tức tới độ chớp mắt liên tục, một mực muốn chứng cứ rõ ràng.
Lạc Lạc cũng không vừa, con bé bỏ đũa xuống, khoanh tay phân tích từ thời gian cho đến địa điểm.
"Chính là vào mùa hè năm ngoái, di mẫu đến nhà cháu ăn cơm ké rồi tranh thủ phụ mẫu cháu đi lấy bánh tráng miệng đã ép cháu ăn rau đó!
Di mẫu quên rồi ạ?"
"Cháu... cháu đừng quên bây giờ cháu cũng chính là đi ăn cơm ké đấy nhé!"
"Di mẫu, cháu ăn cơm ở nhà tằng tổ của cháu, sao lại gọi là ăn ké ạ! Lêu... lêu!"
Lạc Lạc thật sự nghịch ngợm, phụ mẫu nó ta không biết sao chứ nhìn nó có vẻ giống Thanh Tề ở mức độ tinh quái, còn cao hơn cả nàng.
Một người lớn một trẻ con không ai chịu nhường ai cả, đến Thanh Tiêm cũng chỉ ngồi một chỗ vừa xem vừa cười.
"Tổ phụ, người coi..."
"Thôi thôi thôi, ăn cơm đi, hiếm khi Lạc Lạc chịu ăn rau, cháu để con bé tự nhiên một chút, không phải tốt hơn sao!"
"Tổ phụ..."
"Ăn đi, nguội hết bây giờ!"
"Cháu đợi đó!"
"Thanh Tề!"
"Cháu có nói gì đâu!"
"Di mẫu vừa bảo cháu đợi đó ạ!"
"ĂN CƠM!"
Cuối cùng cũng giữ được mâm cơm yên ổn, nhưng đến giữa bữa thì Lạc Lạc bỗng dưng nhớ ra điều gì, con bé vội vã gọi.
"Tằng tổ, tằng tổ ơi!"
"Lạc Lạc muốn gì nào?". Sư phụ ta tưởng con bé muốn ăn món trứng hấp, bèn nhấc đĩa qua cho nó, Lạc Lạc lắc đầu.
"Tằng tổ, lát nữa con có việc cần đi cùng cữu mẫu được không ạ?"
Ta lập tức bật ra tiếng ho: "Khụ... khụ..."
Trời đất, tự nhiên đòi ta đi cùng làm gì nữa, đi đâu, làm cái gì nữa đây hả?
Ta có hứa với nó cái gì khác nữa đâu trời!
"Đi đâu vậy con?"
"Trường học ạ!
Tằng tổ, tối nay trường học của con có tổ chức hội rước đèn, cữu mẫu giúp con làm cái đèn xong rồi, con muốn mời cữu mẫu cùng đi xem cho vui ạ!"
"À... vậy sao... vậy con hỏi ý... cữu mẫu chưa?"
Ta trầm mặc.
Ta nhớ không lầm thì mình đã từ chối con bé, sao nó có thể viện vào sư phụ bắt ta đi cùng nó được chứ. Nhóc con thối!
"Lạc Lạc định đi xem cái gì sao?"
"Tiểu cữu phụ!"
Nghe tiếng reo của Lạc Lạc, ta mới hết ho dường như lại bị nghẹn, uống canh mà cũng không dám ngẩng mặt.
Lạc Lạc nhảy xuống ghế, chạy tới nhào vào vòng tay Khương Hựu Thạc, mắt nhìn ta cất giọng khoe khoang.
"Tiểu cữu phụ, tối nay cháu và cữu mẫu đi xem hội rước đèn, Tiểu cữu phụ có muốn đi cùng không ạ?"
Nhóc thối kia, sao cháu hay rủ rê quá vậy hả?