Cảm thấy trời đã lạnh hơn, ta đi thật nhanh về phòng, vừa tới trước cổng đã thấy Cẩn Y đang chờ sẵn, trên tay còn cầm một cái gậy lớn.
"Tiểu thư về... lại là ngươi nữa hả?"
Cẩn Y sấn vào, hung hăng giơ gậy đòi đá văng Lục Hoàn khỏi cửa, hắn kịp lúc lùi ra sau lưng ta trốn. Ta vội can ngăn.
"Cẩn Y, ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu thư, tên này tự nhận hắn là thị vệ mới tới thay Cận An, nhưng Cận An trưa nay vừa ở đây cùng nô tỳ dọn sách, sau đó huynh ấy dĩ nhiên đi theo Tiểu thư suốt.
Thế mà tên này to gan vào thẳng bên trong, còn mang đồ định bỏ trốn, nô tỳ e là hắn muốn ăn trộm ạ!
Người cẩn thận, để nô tỳ cho hắn một trận!"
"Tiểu thư, người thấy đó!". Lục Hoàn khổ thân nói.
"Ngươi còn dám gọi Tiểu thư, có ngon bước ra trước cho ta!"
"Chờ đã!"
Quên mất còn có Cẩn Y.
Hình như Cận An chưa nói gì với nàng trước khi đi rồi.
Ta vỗ trán, nhớ lại.
Ban nãy vì thấy Lục Hoàn, ta đã dặn hắn mang đồ Vu Tử Ưu gửi cho sư phụ sang đó, ai ngờ hắn lại bị Cẩn Y bắt gặp khi đang chuẩn bị ôm đống đồ đi, nàng còn hào phóng đập một cái bình hoa rỗng lên trán hắn vì nghĩ hắn nói dối.
Cẩn Y dọa Lục Hoàn bỏ chạy trối chết xong, từ đó nàng đứng ngoài cửa canh chừng, không cho hắn cơ hội lại gần nửa bước, nên quà cáp cũng chưa được đưa đi.
Lục Hoàn đành chịu đứng bên ngoài chờ ta về, mà bữa tối trong kia lại kéo dài không tưởng tượng.
Ta phải giải thích.
"Ngươi hiểu lầm rồi!
Hắn đúng là người thay Cận An, Cận An đã đi lấy đồ cho ta, mấy ngày nữa mới về!"
"Hả?"
"Đúng vậy đó! Tiểu thư nói cô đã nghe rõ chưa hả?". Lục Hoàn giương oai.
Cẩn Y hạ tay chân xuống, không cười không khóc cũng không xong, nàng liền nhanh chóng tìm cách lấp liếm.
"Tiểu thư mệt rồi, nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng cho người ngay ạ! Đứng ngoài trời gió thổi lạnh lắm!"
"Ơ..."
Cẩn Y hớn hở dìu ta vào trong, ném cái gậy vào góc cửa, bỏ mặc Lục Hoàn một mình đằng sau ngơ ngác. Ta nhắc nhở nàng.
"Chút nữa ngươi sắp xếp một chỗ nghỉ cho hắn!"
"Vâng, nô tỳ nhớ rồi ạ!"
"Mang thuốc nữa."
"Nô tỳ cũng sẽ lấy thuốc tốt tới cho hắn ạ!"
...***...
Hắt xì!
Giờ này Lục Hoàn còn phải đi giao hàng, hắn vừa đi vừa nghĩ, kèm vào xuýt xoa cái trán u một cục của mình.
"Hừ! Nữ nhân kiểu gì mà dữ hơn hổ, Đại ca, huynh sao có thể chịu nổi cô ta hay vậy?
A... Ây da!"
...***...
Ta vào phòng mình, lau người rồi thay y phục đi ngủ, trước khi lên giường còn bôi chút thuốc trị sẹo trên bàn chân.
Còn bảo Cẩn Y gọi ta dậy đúng giờ, sẵn sàng quay lại với công việc ở y quán vào ngày mai, không quên viết ra giấy dặn nàng chuẩn bị giúp ta nguyên liệu làm bánh tống tử.
Cứ nghĩ chuyện hôn sự hôm nay sẽ khiến ta ngủ không ngon, nhưng nào ngờ nằm xuống mới chỉ một chút ta đã vùi mình vào giấc nồng.
Không biết từ lúc nào, trong ta xuất hiện cảm giác rằng, ngủ ở chỗ này rất an toàn.
...***...
Một bên siết chặt tay trằn trọc.
"Sao ta lại đọc theo khẩu hình của nàng ấy chứ? Tên ngốc này!"
...***...
Sáng hôm sau, Cẩn Y gọi ta dậy, giúp ta chuẩn bị nước tắm và y phục, sau đó chải tóc và trang điểm thật nhẹ như thường lệ. Sổ và bút để ghi chép cũng bỏ vào hộp cho ta.
Ăn bữa sáng, uống thêm bát thuốc bổ Cẩn Y sắc xong, ta mới bắt đầu rời tiểu viện, đi ra chỗ xe ngựa chờ sẵn, Thanh Tề đã đến rồi.
"Tẫn Linh, mau lên!"
"Vâng!"
Thanh Tiêm và sư phụ đi trước, xe của ta và Thanh Tề theo sau, ta dọc đường có mở hé cửa sổ, sau lưng nhìn thấy công cuộc kiểm hàng của Cố Bằng vẫn giữ nguyên. Nhưng ta vẫn cảm thấy cách này có gì đó không ổn.
Thanh Tề ngồi trong xe bỗng bắt chuyện.
"Tẫn Linh, ta nghe nói muội và đệ đệ ta không đồng ý hôn sự hả?"
Ta ngẩng đầu nhìn Thanh Tề, đáp lời.
"Vâng, đúng là... có chuyện đó!"
Thanh Tề ngồi yên lặng, lúc sau mới hỏi ta tiếp một câu.
"Ta nghe lý do của muội trước được không?"
"Muội..."
Ta còn đang chần chừ đã bị Thanh Tề dò hỏi.
"Muội... không thích đệ đệ ta à?"
Các tỷ tỷ đều hiểu rõ mấy vấn đề này như vậy sao?
Thật khó hiểu!
Dường như cả Thanh Tiêm và Thanh Tề không ai không biết suy nghĩ của ta vậy.
Ta nghĩ ngợi lung tung rồi chậm chạp gật đầu một cái, Thanh Tề không giống sư phụ, nàng chẳng làm khó gì ta, phóng khoáng nói.
"Đúng rồi, muội đã không thích Tiểu Ngũ, làm sao đồng ý hôn sự này cho được, ta hiểu rồi!"
Sợ Thanh Tề nghĩ mình kiêu ngạo, ta một khắc sau mới nói thêm chuyện hôm qua cho nàng rõ.
"Không... không phải chỉ có muội đâu, huynh ấy... cũng nói không chịu ạ."
"À, ta có biết qua rồi.". Thanh Tề đáp như không.
"Biết qua... là sao ạ?"
Thanh Tề gãi cổ tay, thật lòng chia sẻ.
"Chính là... từ lúc tổ phụ bảo tìm được hôn sự cho nó, Tiểu Ngũ còn nhỏ nên... hơi... hơi khó bảo, cứ khăng khăng không muốn lấy người nào nhỏ tuổi hơn đệ ấy nhiều như vậy.
Còn có... hồi nó còn nhỏ, có Triệu...
A... ta nhầm rồi... không có gì, chỉ là hồi đó nó non nớt ăn nói xằng bậy thôi! Giờ trưởng thành rồi chắc không còn nhớ gì đâu!"
Ta nghe tới đoạn ngắt quãng của Thanh Tề, nhận ra có họ của một người quen cũ, nên đã nhờ tỷ ấy xác nhận.
"Triệu Trúc Liên, muội biết người đó!"
"Hả... à Triệu... Trúc Liên... à... phải..."
"Biểu muội của Vu Tử Ưu, lần trước muội có gặp qua rồi!"
"À..."
"Chuyện với Triệu cô nương đó là như thế nào, tỷ kể muội nghe đi."
"Chẳng có gì đâu, chuyện lũ trẻ con nhăng nhít nhảm nhí ấy mà, ta cũng chẳng nhớ mấy!"
Xem ra Thanh Tề không muốn nói.
Ta nghĩ có lẽ trước đó hai người kia đã quen biết từ lâu rồi, giữa người nhà Khương Hựu Thạc và Triệu Trúc Liên ít nhất đã có gặp qua, còn là hồi nhỏ nữa.
Vậy mà còn dám nói không thích người nhỏ tuổi!
"Triệu cô nương kia... rất thích hắn!". Ta dựa vào khoảng thời gian ở biệt viện mà khẳng định.
Thanh Tề một lời quả quyết: "Tiểu Ngũ không thích con bé đấy đâu, tự nó cứ bám lấy đệ ấy mãi thôi! Thật đó!"
"Thật hay giả cũng không liên quan gì đến muội! Sao tỷ phải căng thẳng?"
"Ta đâu có căng thẳng, ta đang rất bình thường đây này! Muội xem!"
"Muội biết rồi!"
Vu Tử Ưu là bằng hữu bên cạnh Khương Hựu Thạc, thì vị biểu muội duy nhất dĩ nhiên đã gặp qua hắn, nảy sinh tình cảm cũng là điều hiển nhiên.
Hơn nữa, chuyện Triệu Trúc Liên thích hắn không cần hỏi cũng biết, chỉ không ai rõ tâm ý của hắn thế nào mà thôi.
Hắn... chê gia thế của cô ta sao?
Nghe nói phụ thân Triệu Trúc Liên học hành không thông, chỉ biết trồng trọt rau củ, quanh năm ngoài đồng ruộng. Mẫu thân cô ta thì đua đòi diêm dúa, cả nhà chính là sống dựa vào tiệm trang sức đánh hàng từ biên giới đem về bán, còn có một vài vụ lùm xùm ăn trộm mẫu thiết kế của các cửa hàng lớn trong kinh thành.
Nói trắng ra, nhà cô ta hoàn toàn không thể trợ giúp được gì cho hắn trong tương lai, còn chưa nói đến việc cô ta chẳng may phá hủy danh tiếng bao năm kia nữa.
Khá phức tạp.
Ta nghĩ nếu hắn có thích cô ta thật, thì cũng chỉ có thể lập làm thiếp thất mà thôi!
Ta bước xuống xe, tới chỗ sư phụ xem bệnh, nhận đơn thuốc về cho Thanh Tề.