Từ Khiêm đơn giản với màu trắng xám, khoác hắc ngoại bào mỏng, trên tóc là kim quan bằng bạc, phe phẩy cái quạt trên tay cười tươi rói đi bên cạnh Quân Nhu.
Trên người Quân Nhu xúng xính một kiện y phục thêu hạc màu đỏ tươi nhiều lớp, trang sức thì đủ kiểu không theo một trật tự gì, đi một bước, chuỗi lưu tô dài qua tai đính trên chiếc cài tóc bằng vàng lại đung đưa, reo leng keng leng keng.
"Đi thôi Tẫn Linh!"
Chúng ta đi cùng một chiếc xe ngựa lớn, mới vừa xuống đã bị yêu cầu kiểm vé, thị vệ của Từ Khiêm đưa xong, chúng ta được dẫn lên lầu trên. Trong một căn phòng có một vách mở hướng về Vũ đài, ngồi xuống chỗ đã đặt, còn thị vệ Thẩm gia, Cẩn Y và Cận An phải ở lầu dưới chờ.
"Các vị Tiểu thư, Công tử, mời vào! Đây là gian phòng tốt nhất ở chỗ chúng tôi, lát nữa khi màn kịch bắt đầu, chúng tôi mới kéo rèm Vũ đài bên dưới lên! Các Tiểu thư Công tử đừng vội!"
"Được rồi, dọn món cho chúng ta đi!". Từ Khiêm phẩy tay.
Tiểu nhị nhanh chóng khép cửa phòng, lui xuống lầu, Quân Nhu đứng dậy vén cái rèm trên lầu hai lên, vừa cột vừa nhìn xuống dưới.
"Huynh trưởng, chỗ này không kém kinh thành là bao, rất rộng lớn, lớn hơn mấy chỗ ta từng tới, chờ xem bọn họ biểu diễn như thế nào!"
Trà được dâng lên trước, Quân Nhu như cũ yêu cầu muốn nước mát, lấy cái quạt của Từ Khiêm không ngừng quạt vì bộ đồ nhiều lớp gây nóng trong lúc ta hỏi Từ Khiêm.
"Từ Khiêm huynh, chỗ tốt này huynh đã đặt vé từ lúc nào, ta nghe nói rất khó mua."
"À, Tẫn Linh, cái này là một vị bằng hữu mới quen của ta tặng đó, ta đâu biết nó quý đến vậy, nếu không đã chẳng dám nhận rồi!"
"Bằng hữu mới quen? Vội vàng vậy sao?"
"Đúng rồi, huynh ấy là chủ mấy hàng sách lớn trên phố, tình cờ gặp nhau nói chuyện rất hợp, nên đặc biệt tặng cho ta vé xem kịch, ta nhớ đến hai muội nên cố ý nhận ba vé đấy..."
Bùm
Pháo ở lầu dưới được đốt lên, sáng cả lầu bên trên, Quân Nhu đứng nhìn xuống đến say mê. Từ Khiêm cũng chạy lại.
"Hai người qua đây, hoành tráng quá!"
"Không tệ không tệ, vũ cơ lên rồi!"
Dàn vũ cơ đến từ Tây Vực với những trang phục đầy màu sắc lộng lẫy, đôi chân uyển chuyển di chuyển theo tiếng nhạc, gương mặt đeo chiếc mạng che mờ ảo dáng hình đôi môi đỏ hồng, thần thần bí bí.
Mười hai cô gái trình diễn một bài múa sinh động dưới khúc nhạc Nhất Đại Tây Đường, quý quan khách trầm trồ khen ngợi không dứt, khi kết thúc, các cô gái còn mở mạng che cúi chào cảm ơn mọi người đã cổ vũ cho họ.
Không để chờ lâu, màn kịch chính cuối cùng cũng đến, đoàn kịch chuẩn bị một vở tên Bạch Ngữ Thư Sinh.
Vở kịch nói về một thư sinh hiền hậu tên là Bạch Ngữ, sau khi thi đỗ thám hoa, hắn được điều tới một vùng xa xôi hẻo lánh làm quan. Ba năm sau vì vô tình phát hiện Hoàng đế đi ngang qua vùng hắn quản, liền bày mưu, diễn một màn cứu mạng Hoàng đế, hắn được đưa về kinh thành. Hoàng đế cho hắn quản lý một trấn lớn, hắn lại dùng mọi thủ đoạn để cuối cùng bước chân tới chức vị Tể tướng. Trong đó, kể cả hạ độc với hiền thê và hai nhi nữ, hắn đều không tiếc tay. Về sau khi già rồi, đích tử của hắn Bạch Thành chém đế cướp ngôi, dùng một kiếm từ từ xuyên qua tim hắn, nhưng đến tận lúc chết, hắn vẫn không chịu nhận có lỗi với phu nhân và con của mình, chết không nhắm mắt.
Mấy cô nương sau khi xem cảnh cuối Bạch Thành thả kiếm thở dốc, mặt mày đầy máu me quỳ gối trước thi thể phụ thân, nước mắt phát ra lớn dần, có một vị cô nương muốn xông lên vũ đài ôm Bạch Thành, bị thị vệ hai bên khán đài ngăn lại.
Riêng Quân Nhu bĩu môi, quay lại bàn ngồi gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói với ta.
"Chán chết, tên Bạch Thành đó thấy Bạch Ngữ hạ độc mẫu thân và hai tỷ tỷ còn chẳng làm gì, đợi tới khi hắn báo thù thì vô nghĩa, tên khốn đó đã sống thoải mái hơn nửa đời người. Nếu lúc đó hắn chỉ cần bỏ ly nước đó đi, hoặc hạ độc lại Bạch Ngữ mà thôi, chắc là vì cô nương kia nên hắn mới cướp ngôi, rồi tiện tay xử lý luôn phụ thân, hắn cũng đâu có quan tâm gì mẫu thân và tỷ tỷ."
"Đây là lần đầu tiên ta với ngươi có điểm chung đấy! Chỉ có vở kịch này mà phải mất mấy tháng mới mua được vé, hơi quá rồi.". Ta đáp.
"Đúng!". Quân Nhu hụt hẫng cắn một cái cánh gà chiên ngon lành.
Ta không thể phủ nhận lời Quân Nhu, nói cũng rất có lý, cũng chỉ có mỗi ta và cô nàng là không thể hiện cảm xúc thái quá như mấy nữ tử kia. Ngày còn ở trong cung, ta từng xem qua biết bao vở kịch, bên ngoài dĩ nhiên không bằng.
Từ Khiêm đã đi ra ngoài cho bình tĩnh, lúc nãy máu giả bắn khắp ra vũ đài, huynh ấy bắt đầu hoảng rồi, cũng may sau đó rèm đã được kéo lại che kín.
"Quý vị quan khách, đừng vội, một giờ sau sẽ tái xuất vở kịch Bạch Ngữ Thư Sinh lần nữa, với kịch bản đặc biệt sẽ được chính vị khách trong gian phòng thượng hạng đưa ra chủ ý!"
"Thật sao?"
"Có chuyện như vậy nữa sao?"
"Thú vị! Thú vị!"
"Là ai trên đó vậy?"
Quân Nhu và ta đều nghe rõ rành rành, Từ Khiêm cuối cùng cũng quay lại.
"Sao các muội không ăn đi? Món ăn không ngon à?"
Ta e dè, nhìn Quân Nhu: "Không phải..."
"Huynh có biết người trong gian phòng thượng hạng phải viết lại kịch bản cho vở kịch ban nãy không?"
"Viết? Viết cái gì? Ta không hiểu gì cả?"
Xem ra Từ Khiêm cũng không biết có chuyện tốt này, còn Quân Nhu ngồi giải thích lại cho Từ Khiêm nghe. Chưa xong thì tiểu nhị đã mang giấy tới, tươi cười nói.
"Các vị Tiểu thư, Công tử, nửa giờ sau hạ nhân sẽ quay lại nhận kịch bản, cứ từ từ viết ạ!"
Quân Nhu nhíu mày: "Sao lại nửa giờ, không phải nói một tiếng nữa mới trình diễn sao?"
"Tiểu thư, chúng tôi còn đưa kịch bản cho các nhân vật xem qua nữa ạ, không thể rút ngắn thời gian thêm nữa! Các vị đừng bỏ trốn đấy nhé!"
Nói xong, tên tiểu nhị rời đi, ba chúng ta ngồi lặng lẽ nhìn nhau. Quân Nhu mở miệng trước.
"Làm thế nào bây giờ?"
Huynh trưởng Từ Khiêm lấy quạt che nửa mặt, mắt nhìn chỗ khác đùn đẩy: "Ta không đọc thoại bản bao giờ, các muội viết đi!"
Ta thở dài, thật lòng nói: "Ta cũng chưa đọc."
"Hai người các người! Tuy... tuy ta đọc rồi nhưng ta chỉ biết mua về đọc chứ có biết viết quai gì đâu chứ!". Quân Nhu nhìn ta và Từ Khiêm yếu ớt phản kháng, rồi cô nàng nảy ra một ý.
"Huynh trưởng, Tẫn Linh, chúng ta về đi! Bỏ trốn!"
"Trốn, trốn thế nào?"
Ta bước tới ban công nhìn xuống, rồi quay lại nói.
"Bên dưới rất đông khách, bọn họ đều đang chờ khách trong gian thượng hạng bước ra, muốn xuống phải đi cầu thang bên kia, trực diện hai người giữ cửa, trốn không được!"
"Trèo cửa sổ thì sao?"
"Từ lầu hai? Muội điên rồi! Gãy chân liền đó!"
"Vậy bây giờ không trốn được, thì ai sẽ viết kịch bản?"
"Huynh đưa chúng ta tới đây, huynh viết đi!"
"Không biết viết thật mà!"
Cạch
"Các vị Tiểu thư, Công tử, đừng hoảng."