Chuyến này ta cùng phụ thân và bá phụ đi thuyền để kịp về kinh thành, còn nhiều việc gấp. Từ Khiêm và Quân Nhu thì cưỡi ngựa trên đường bộ, Từ Khiêm xin phép đi thăm phu tử sống gần đây, Quân Nhu thì hiển nhiên là đi theo chơi.
"Tẫn Linh, khi nào về tới kinh thành, ta sẽ sang phủ ngươi!"
"Ta biết rồi!"
Từ Khiêm đưa một chồng sách cho thị vệ, dặn hắn chuyển qua viện của ta.
"Tẫn Linh, ở đây còn vài quyển sách, muội cầm theo khi nào chán thì đọc!"
"Cảm ơn huynh!"
Đến chiều thì đồ đạc dọn xong, chúng ta lên một chiếc thuyền lớn đi ngay, sớm lúc nào thì hay lúc ấy. Buổi tối ta ngồi trong khoang thắp nến đọc sách, Cẩn Y đang ngồi xỏ kim chỉ, nàng đang học thêu gì đó, Cận An thì ở bên ngoài.
"Tiểu thư, trễ rồi, người đi ngủ sớm đi ạ!"
Ta nhìn qua cửa sổ, thuyền rẽ nước trôi đi, đằng xa thấp thoáng bóng hình mấy ngọn núi nhỏ xíu bằng một ngón tay. Ta thấy hai vầng trăng, một trên bầu trời, một dưới mặt nước đang khẽ động. Không có lấy một vì sao nào, gió cũng đứng lặng, màn đêm ở đây tịch mịch yên tĩnh khác với lúc ta còn trong trấn quá.
Ngày thứ hai trên thuyền đổ mưa to, ta ngồi yên trong khoang của mình tiếp tục đọc mấy quyển sách Từ Khiêm đưa, và thêu nốt túi tiền cho ca ca, mong rằng tới lúc lên bờ đã làm xong.
Mấy hôm sau trời quang đãng hơn, ta và Cẩn Y ra ngoài ngắm cảnh, thuyền đi qua vùng nước ngọt còn được thấy mấy con cá rất lớn, chúng rất dạn dĩ cứ bơi theo xung quanh thuyền.
Còn hai ngày nữa mới tới nơi, đêm nay lại có gió lớn, mưa cũng nặng hạt, nên Thẩm bá phụ cho nhà thuyền cập bến, chúng ta di chuyển bằng xe ngựa tìm một khách điếm nghỉ tạm qua đêm.
Đứng trên bờ đúng là thoải mái hơn nhiều, ngủ cũng rất ngon nữa. Sáng sớm hôm sau thì quay lại thuyền, tiếp tục hành trình.
Mất thêm một ngày một đêm, ta mới về đến căn phòng quen thuộc của mình. Sau khi vào chào mẫu thân thì đi tắm rồi thay y phục, buổi tối nằm trên giường sung sướng ngủ một giấc.
"Con người đúng ra chỉ nên ở trên mặt đất mà thôi!"
Sáng hôm sau, thức dậy trên giường của mình, không phải đi đâu nữa, ta vui vẻ lắm, rất có nhã hứng nên đã xuống nhà bếp làm một ít đồ điểm tâm tự thưởng cho mình.
Thong thả hồi phủ đã tròn một tháng, ta đã bắt đầu theo mẫu thân học mấy bài y thuật đơn giản, thỉnh thoảng mẫu thân lại nhận một vài người bên ngoài vào phủ dạy học, đa phần đều là nữ nhân, lần này còn gọi ta vào cùng. Ta rất chăm chỉ, mỗi ngày đều đọc sách và tập tành giã thuốc, ban đầu mấy loại lá thuốc nặng mùi giã ra rất khó ngửi, nhưng sau này ta cũng quen dần.
Vào những ngày gần sắp kết thúc lớp học, một hôm sau khi mọi người ra về, mẫu thân giữ ta lại, rồi dẫn ta đến một nơi. Là thư phòng của phụ thân, người khép kín cửa, sau đó đến trước cửa căn phòng bí mật kia, nhẹ nhàng xoay tượng ngọc mở ra huyền cơ như lần ta đã làm, lặp lại.
"Tẫn Linh, muốn vào bên trong con phải nhớ kĩ, phải đúng bức tượng ngọc Quan Âm này, xoay về tay phải trước, con đặt tay mình ở đây..."
Như dự liệu, cánh cửa mở ra ken két, ta thật lòng không mấy bất ngờ, nhưng ánh mắt cũng nên trầm trồ một chút, vì mẫu thân tất nhiên không biết là ta đã từng đến đây.
Sau khi vào bên trong, mẫu thân ta hạ cây nến xuống, tới một góc căn phòng, cầm một sợi dây lên. Người đi tới móc sợi dây vào một cây đinh đóng sẵn sau bức tranh chữ cổ trên vách, một tấm vải đen dài được kéo ra, tức thì một hàng gương đồng xuất hiện quanh vách căn phòng. Mẫu thân lại thắp mấy ngọn nến được cố định sẵn ở bốn tấm vách, căn phòng đột ngột sáng bừng cả lên, không ngờ lại có thể làm được như vậy.
"Mẫu thân..."
Mẫu thân ta tiếp tục thắp cho đến cây nến cuối cùng, rồi mới chậm rãi nói.
"Đây chính là nơi lưu trữ sách y thuật của nội tổ phụ con, rất quý giá, có mấy giá sách đến trong cung cũng không có..."
Mẫu thân nói xong đi từ từ tới một cái giá, sờ vào vài quyển sách, rồi lấy ra để trên bàn.
"Lát nữa con hãy mang về đọc..."
Sau đó, người và ta cùng đi xuống cuối căn phòng. Trước một tấm gương đồng cũ kĩ bị trầy xước ở góc trái, mẫu thân ta ngồi xuống, người giương bàn tay lên vách ấn nhẹ, rồi gỡ tấm gương, đặt một bên. Đằng sau là một cái tủ con hình hộp bằng đồng với lớp gỗ mỏng dán bên ngoài, dài rộng độ hai gang tay. Rồi người lấy ra một chiếc chìa khóa đem theo, tra vào ổ.
Cạch
Cánh cửa bật mở, bên trong có một cái hộp gỗ hình vuông khác, cùng với năm quyển sách. Mẫu thân không chạm vào, chỉ vào hộp cho ta thấy.
"Đây là Bách Kĩ, là thuốc giải bất kì loại độc nào, từ lâu đã không còn ai trồng được nó từ khi nội tổ phụ con mất, Lưu gia chúng ta chỉ còn giữ lại đúng ba viên, trước giờ chưa một ai ngoài trừ ta và phụ thân con biết..."
Chuyện bí mật lớn như vậy, hôm nay mẫu thân mới cho ta biết. Ta ngập ngừng, hỏi: "Mẫu thân, sao lại... đột ngột nói những chuyện này?"
Mẫu thân chưa vội trả lời, mà khép cửa tủ khóa lại như cũ, cất đi chìa khóa, rồi quay người đứng dậy thấp giọng nói.
"Thuốc quý dĩ nhiên nhiều người muốn có, bây giờ chính là thời điểm thích hợp cho con biết. Trở về đọc sách cẩn thận, sau khi hết những quyển trên giá, ta sẽ cân nhắc cho con đọc năm quyển mà nội tổ phụ để lại!"
Ta không hỏi gì nữa, lẳng lặng đáp: "Vâng, con hiểu rồi!"
Sau cùng, mẫu thân dùng một cái đồ chụp để dập tắt hết nến, tay kéo tấm màn đen phủ xuống vách như cũ, căn phòng sáng trưng tức thì chìm vào bóng tối, chúng ta cũng bước ra ngoài. Khi cửa phòng khép lại, ta hỏi người một câu.
"Mẫu thân, huynh trưởng có từng đến đây chưa ạ?"
Gương mặt mẫu thân thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Tân Vĩ không thích y thuật, có lẽ chưa biết, ta sẽ lựa dịp tự dẫn nó tới như con."
Rồi quay người rời khỏi, chắc là mẫu thân về phòng nghỉ, ta cũng mang mấy quyển sách về theo. Đây đều là sách do nội tổ phụ đích thân viết, được bảo quản rất tốt, chỉ có vài nếp nhăn ở cuối trang, chữ rất đều và đẹp, khi đọc dưới ánh nến mới phát hiện giữa mỗi trang có một chữ "Lưu" rất nhỏ hiện lên, nhìn kĩ mới có thể thấy.
Suy nghĩ bất chợt nảy ra, ta nhớ mẫu thân nói ca ca chưa từng đến, vậy làm sao có thể chỉ dẫn cách vào tường tận được như vậy, hay là...
"Phụ thân, chuyện này chỉ có phụ mẫu ta biết, không phải mẫu thân nói, thì chắc chắn là phụ thân rồi."
Chỉ là ta không ngờ, nội tổ phụ là người xuất chúng đến như thế, có cả những quyển sách mà Thái y viện trong cung không có, chính tay người còn trồng được cây thuốc vô cùng quý giá.
Còn cố ý lưu giữ thuốc quý trong mật thất, hẳn là có nguyên do, có người đang để ý tới chúng sao, và cả kẻ chạm mặt lần đầu tiên ta vào đó nữa?
Tuy ta cảm giác rằng, hình như hắn không phải người xấu...