Mục lục
HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi trèo xuống lấy hộ ta đi, nó sắp rơi rồi!"

"Công chúa, người chờ người tới..."

"Ta không thể làm mất nó!". Uyển Tâm đột nhiên cáu kỉnh, như thể không thể đợi ai được nữa.

"Vậy... thần nữ sẽ lấy nó lên cho người!"

Không muốn làm công chúa tức giận, ta hít thật sâu, nhìn xuống dưới, rồi vòng qua bên kia cầu, đi men theo mép cầu cực kỳ hẹp, tay vịn chặt lan can, từng bước ra tới giữa cầu, ngồi khuỵu xuống, có thể sắp lấy được đồ rồi.

Nhưng nếu tay ta cứ vịn ở thành cầu thì không cúi người xuống được nữa, ta bèn di chuyển bám vào mấy cái khe đá khắc hình đám mây, vẫn chưa được, bên trên Uyển Tâm sốt ruột hối thúc.

"Tẫn Linh, sắp được rồi, hạ tay ngươi xuống chút nữa đi!"

Ta mím môi, dời tay xuống chỗ thấp nhất có thể, nắm lấy kẽ đá sát bên chân Uyển Tâm. Duỗi thẳng tay ra, cúi thấp người một lúc sau mới nắm được dây của kim bội, rồi nhẹ nhàng kéo lên, Uyển Tâm trên cầu mừng rỡ.

"Đưa nó cho ta!"

Ngồi quá lâu trong mép cầu chật hẹp, chân ta bắt đầu tê dại, chưa thể đứng thẳng lên ngay được, Uyển Tâm nhoài người ra thành cầu, cúi xuống giật lấy kim bội trong tay ta cười mỉm. Một tay ta cố vịn chặt cái kẽ đá, cố gắng đứng dậy quay lại bờ, tay kia giơ lên khẩn khoản.

"Công chúa, người kéo thần nữ lên với được không?"

"Được... chứ!"

Ánh mắt Uyển Tâm nhìn ta bỗng nhiên xa lạ, cầm kim bội từ từ đeo vào, ta đưa tay lên mãi cũng chưa thấy nàng ta kéo mình lên, liền lặp lại.

"Công chúa..."

"Ta tới đây."

Cuối cùng Uyển Tâm cũng đeo xong kim bội, tiến tới đứng sát thành cầu, tay nàng siết chặt lấy bàn tay mà ta đang giơ đến đau.

"Công chúa!"

Rồi Uyển Tâm lạnh lùng hất thẳng tay ta ra phía sau.

Bất ngờ ta bị một lực đẩy mạnh tới, hai chân trượt ra khỏi mép cầu, chỉ còn một tay trái trong kẽ đá, và treo người lơ lửng giữa lòng sông đang chảy xiết ào ào bên dưới. Ta dồn sức vào hai tay nắm chặt lấy kẽ đá, kêu lên.

"Công chúa, thần nữ chưa từng đắc tội với người, tại sao người lại làm vậy?"

Bản chất Uyển Tâm không hề hiền dịu như vẻ bề ngoài mong manh, thay vào đó, trước mặt ta bây giờ là một kẻ muốn giết người, hóa ra mọi chuyện từ đầu đều là Uyển Tâm cố ý dẫn dắt. Cô ta nhắm mắt cười nhạt.



"Chưa từng đắc tội? Nực cười!"

"Công chúa, từ khi gặp người, thần nữ không biết mình đã làm gì sai?". Ta nắm kẽ đá, cố nâng người với chân lên, muốn trèo lên mép cầu.

"Giờ phút này, ngươi vẫn còn sức chống đỡ, rất hiếm thấy!". Đứng trên cầu, Uyển Tâm vỗ tay cười khẩy.

Sau cùng ta vẫn không nhấc chân lên nổi mép cầu, nhưng cũng không muốn bị cuốn vào dòng nước bên dưới, chẳng lẽ phải treo mình mãi tại đây.

"Ngươi biết không, ta cũng rất thích nhìn người ta vùng vẫy."

Dứt câu, mũi giày của Uyển Tâm đã giẫm lên bàn tay phải của ta, từ từ chà đạp. Tay truyền tới những cơn đau nhói, ta cắn răng chịu đựng, máu từ bàn tay đang chảy xuống cánh tay thành dòng, nhưng ta nhất quyết không thể buông ra, chỉ cần bỏ một tay xuống thôi là cả người sẽ lập tức rơi. Mà Uyển Tâm kia đang phát điên, có nói gì cũng sẽ không chịu hiểu.

"Lưu cô nương không chỉ xinh đẹp mà còn gan góc lắm, máu đã chảy rồi mà vẫn không chịu buông nhỉ, huynh ấy cũng vừa ý điểm này luôn sao!"

Lời Uyển Tâm vừa nói, huynh...

Ta hiểu ngay, huynh ấy ở đây là Dương Kỳ!

Cứ tưởng rằng sau lần đó cô ta đã hiểu cho ta, không ngờ bên trong tâm tư chôn giấu hiểm sâu như thế này. Mặc cho máu chảy xuống tới vai, ta nghiến răng giải thích.

"Công chúa, giữa thần nữ và Dương Tướng quân thật sự không có gì cả, thần nữ... thần nữ còn có phần chán ghét hắn!"

Uyển Tâm nghe xong, miệng ngừng cười, chân lùi lại, giương mắt nhìn xuống ta như một món đồ chơi bị hỏng cần vứt bỏ.

"Ai cho ngươi chán ghét huynh ấy? Ngươi đủ tư cách nói điều đó sao?"

Ta luống cuống cả lên, ngửi rõ mùi máu tươi ngày một đậm, Uyển Tâm này không những ghen tuông mù quáng, mà tình cảm đối với Dương Kỳ cũng không phải là ít. Cô ta nhìn ta, say mê nói từng chữ.

"Chỉ có huynh ấy thường đưa ta đi chơi, dù ngoài trời mưa to hay nắng gắt, đều bảo hộ ta chu toàn,

Huynh ấy rất tốt, cái gì cũng nhường cho ta, ngay cả vòng tay mà Dương phu nhân làm cho cũng để ta cướp đi dễ dàng,

Huynh ấy vì sợ ta làm hỏng vật ngự ban sẽ bị mắng, lại nhận hết lỗi về phía mình, bị cấm túc hai ngày cũng không trách ta,

Huynh ấy còn dám ăn những cái bánh dở tệ mà ta tự làm, ăn sạch không còn một miếng, nhưng ta nếm thử rồi, không có ngon,

Ta lỡ tay làm cháy kho sách của huynh trưởng huynh ấy, huynh ấy lại bảo là do huynh ấy không cẩn thận, thay ta phạt quỳ dưới mưa cả chiều,

Còn nữa, hồi ta bảy tuổi, ta muốn lấy huynh ấy, huynh ấy liền hứa đợi trưởng thành rồi sẽ cưới ta,



Vậy cuối cùng vì cái gì, vì cái gì mà huynh ấy để ta bẽ mặt trước phụ hoàng, vì cái gì lại nói lời từ chối hôn ước?"

Ta làm sao biết được vì sao Dương Kỳ từ hôn với Uyển Tâm, chỉ biết bản thân mình sắp không xong mà thôi. Ai mà ngờ mình lại như thế này là vì sự đố kị của người khác.

"Tẫn Linh, huynh ấy nói với ta, ta chỉ như là muội muội của huynh ấy, nhưng ta không muốn có thêm huynh trưởng nữa, ta có đủ rồi!"

"Công chúa, người kéo thần nữ lên đi rồi nói tiếp không muộn...". Ta thều thào, hai tay bắt đầu run rẩy không ngừng.

"Mọi thứ ta đều có thể thay đổi vì huynh ấy, ta học làm điểm tâm rồi, mẫu hậu ta nói ngon lắm,

Ta cũng không còn bất cẩn làm đổ vỡ nữa, nhưng huynh ấy... huynh ấy nói...

Người huynh ấy thích... chính là ngươi!"

Cung nữ của Uyển Tâm đã quay lại cùng cái ô, nhưng không có ai tới cả, cung nữ đó để một mảnh đá sắc và dẹt lên tay phải của ta, còn Uyển Tâm từng câu nói là từng giẫm một đay nghiến ta. Trời đổ mưa rì rào, nước mưa rơi vào vết thương đau rát kinh khủng.

Chính nhờ vào câu trả lời của Dương Kỳ, nó đã biến thành một con dao giết ta. Ta cắn môi không dám nói nữa, vừa cố giữ chặt kẽ đá, vừa để Uyển Tâm hành hạ đến tướm máu, ống tay áo đã nhuộm một màu đỏ rực, tanh tưởi. Nước mắt ta rơi, phụ thân, ca ca, Cẩn Y và Cận An không có ở đây, ta thua rồi...

"Tẫn Linh! Tẫn Linh!"

Nghe tiếng ai gọi tên mình, ta bây giờ mới dâng lên một hy vọng sống sót. Gồng mình nói hết sức, mưa ngày một lớn hơn, lấp cả giọng của ta.

"Cứu với, ta ở đây!"

Cung nữ kia cũng nói gì với Uyển Tâm, ta không nghe được, sau đó cô ta ném hòn đá trên tay ta xuống, ta nghiêng đầu tránh qua được, chỉ bị xoẹt ngang má một đường hơi đau. Cuối cùng Uyển Tâm và cung nữ kia bỏ đi, để ta ở lại.

"Cứu...với!"


Nghe tiếng bước chân trên cầu, ta càng cố sức hét: "Cứu... cứu mạng..."


"Tẫn Linh cô nương, ta nhìn thấy cô rồi!"


Ta ngẩng cao đầu, giọng nói kia nghe không quen, mắt ta nhòe đi nhìn không rõ là ai tới.


"Đưa tay!"


Thân người trèo qua lan can cầu, chụp được một cánh tay phải của ta, ta giơ tay trái theo bản năng nắm lấy tay người kia, nhưng thình lình mất kiểm soát bị hụt tay, còn ghì người ta xuống.


"Gọi... người... đi!". Ta mếu máo nói, suýt nữa thì bị rơi thẳng xuống sông rồi.


"Đừng hoảng, ta không đi đâu cả!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK