"Công chúa cho mời Lưu Tiểu thư đến cùng thưởng rượu giải khuây, mời Lưu Tiểu thư đi theo nô tỳ!"
Thanh Tiêm và ta đều ngạc nhiên, mới buổi trưa đã muốn mời rượu, còn chỉ đích danh ta có ý đồ gì đây?
Ta nhìn một lúc rồi nói.
"Ta biết rồi, ta sẽ qua đó!"
Ả cung nữ cố ý nguýt dài: "Mong Lưu Tiểu thư đến ngay lập tức, chớ có chậm trễ!". Rồi quay người đi ra khỏi viện của Thanh Tiêm.
Thanh Tiêm buông bút xuống, lo ngại hỏi.
"Muội sang đó một mình có ổn không?"
Ta thành thật trả lời: "Muội không biết uống rượu! Thập công chúa... có lẽ biết điều này!"
"Vậy là cố tình rồi còn gì, đợi ta ở đây!"
Thanh Tiêm nói xong liền đứng dậy, đi vào trong phòng, tay mở mấy hộc tủ, tìm thấy đồ rồi mới ra ngoài, đặt xuống trước mặt ta.
"Đây là thuốc giải rượu, một viên sẽ chống say trong khoảng một canh giờ, muội uống thuốc trước khi uống rượu, nhớ là chỉ uống nhiều nhất ba viên, không được hơn!"
Ta cầm lọ thuốc trong tay, không dám tin là lại có loại dược liệu thần kỳ như vậy, vội đứng dậy xin phép.
"Đa tạ tỷ tỷ, muội đi đây!"
Bây giờ ta quay về viện chuẩn bị chút đồ mang tới, thuận tiện uống thuốc mà Thanh Tiêm đưa cho luôn, Cẩn Y đang ở bên ngoài gói ghém một giỏ hoa quả.
"Ba viên là nhiều nhất, vậy ta cứ uống ba viên là được!"
Dứt lời, ta đổ ra lòng bàn tay ba viên thuốc, mỗi viên to bằng một nửa móng tay út, ta nheo mắt uống từng viên một.
"Đắng quá!"
Nhưng ta không ăn thêm đồ ngọt, sợ lát nữa thuốc mất đi tác dụng. Chuẩn bị xong xuôi thì ta và Cẩn Y xách giỏ hoa quả đi sang viện của Uyển Tâm.
Ta vừa tới thì đã thấy cô ta đang ngồi bên ngoài, trong một ngôi đình nhỏ có sáu cây cột. Xung quanh không có ai, hình như cô ta đã cho hạ nhân rời khỏi. Ta liền cảm thấy hai người một chọi một thế này cũng tốt, dù gì ít nhất trong ba canh giờ tới ta cũng không ngất đi được.
"Ngươi chờ bên ngoài là được rồi!"
"Vâng, Tiểu thư!"
Ta cho Cẩn Y đứng ngoài, một mình cầm giỏ hoa quả tiến tới.
"Thần nữ bái kiến công chúa!"
Uyển Tâm đã uống từ lâu thì phải, ta ngửi được mùi rượu phảng phất trong không khí.
"Ngồi đi, dù gì cũng chẳng có ai!"
"Đa tạ công chúa!"
"Rót cho ta!"
Ta ngồi xuống cái ghế đối diện Uyển Tâm, đặt giỏ hoa quả một bên, bắt đầu rót rượu, nhác thấy ở dưới eo cô ta giắt một lưỡi dao. Uyển Tâm cũng nhận ra, bèn lấy con dao để trên mặt bàn, cười nhạt.
"Đồ phòng thân thôi, không phải dành cho ngươi!"
"Thần nữ không có ý đó..."
Cô ta ngắt lời: "Biết đề phòng rồi?"
Dưới ánh mắt của Uyển Tâm, ta uống cạn một ly rượu, có mùi cay nồng nhưng nhờ có uống thuốc nên ta vẫn ổn. Uyển Tâm đăm chiêu rồi bật cười, tự mình uống một ly. Sau đó lại bắt ta rót, cứ như thế hai canh giờ trôi qua cô ta chẳng nói gì, chốc lát đã cạn ba vò rượu mà mấy đĩa đồ ăn trên bàn cũng nguội lạnh.
Ta uống nhiều, nhưng như bình thường, còn Uyển Tâm đã ngà ngà say, hai mắt chớp chớp nói vu vơ một câu.
"Ta nghe nói ngươi không biết uống mà?"
Ta bèn nói: "Thần nữ có thể uống một ít!"
Uyển Tâm gật gù, uống thêm một ly, bây giờ cô ta không còn chăm chăm nhìn ta nữa, thế là ta lén lút thoái thác được thêm một chút. Uyển Tâm ngước mặt lên, đanh mắt nhìn con dao.
"Nói thật... hôm nay ta định chuốc cho ngươi thật say, sau đó dùng nó... hủy hoại đi dung mạo này của ngươi..."
Ta nhìn cô ta, giữ tinh thần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, Cẩn Y ở ngay ngoài cổng có thể tới kịp. Trái lại, Uyển Tâm ngửa cổ uống ly nữa, cười thành tiếng.
"Nhưng... ta đã không làm như vậy... vì bây giờ... người say lại chính là ta... chắc là ngươi đang vui nhỉ..."
"Công chúa..."
"Hình như... ta... say thật rồi... ngay cả mấy chuyện này... cũng nói ra... tự tố cáo bản thân..."
Ta thắc mắc nhìn Uyển Tâm, không rõ rốt cuộc lần này cô ta muốn làm gì. Uyển Tâm vẫn tiếp tục uống rượu không ngừng, khi vò rượu thứ năm được mở ra, ta đã chặn tay lại.
"Công chúa, người say rồi, thần nữ đi gọi cung nữ tới!"
Uyển Tâm lắc đầu, giật lấy vò rượu, tay hờ hững rót ra ly đổ ra ngoài lênh láng. Cho tới lúc rượu trong vò cạn sạch, cô ta mới cầm ly rượu lên, đưa cho ta.
"Uống!"
Không như những vò rượu kia, lần này vò thứ năm chỉ rót được một ly, khiến ta không tránh khỏi nghi ngờ, Uyển Tâm vẫn cầm cái ly dọa dẫm.
"Rượu đích thân ta ban cho, ngươi lại không muốn nhận?"
Ta vốn tưởng Uyển Tâm đã sớm say, nhưng phút cuối cô ta đột ngột bày trò, ta mím môi, hai tay đành nhận lấy ly rượu cô ta thưởng.
"Thần nữ... đa tạ công chúa!"
Đợi ta cầm xong, Uyển Tâm ngẩng người lên nhìn ta với đôi mắt sắc lạnh, vẻ đẹp được tôn thêm nhờ son phấn cũng chẳng giấu nổi sự máu lạnh của cô ta.
Ta nhìn ly rượu, mắt đối mắt với Uyển Tâm.
"Công chúa, uống xong ly này, thần nữ có thể xin phép về được không?"
"Dĩ nhiên là được!"
Uyển Tâm nói xong, ta nâng ly, uống cạn rượu, nuốt xuống mùi vị chẳng khác gì mấy vò trước, nhưng ai biết trước được bên trong có bỏ gì không. Uyển Tâm vẫn giữ nét mặt như cũ, ta đặt cái ly xuống, đứng dậy hành lễ.
"Thần nữ xin phép!"
Xong xuôi thì đi ra ngoài, Cẩn Y thấy ta không bị làm sao đã đỡ lo hơn.
Ta trở về viện ngồi đọc sách như bình thường được mấy khắc, bỗng dưng cảm thấy đầu hơi choáng, đánh rơi quyển sách, không nhìn rõ chữ nữa. Cánh tay bất cẩn làm rơi ống đựng bút, tất cả đều vương vãi ra ngoài, sau đó gọi được Cẩn Y vào thì người đổ rạp xuống.
Khi mở mắt ra, ta ngồi dậy trên giường, không có ai ở trong phòng, chỉ có mùi trầm hương thoảng qua qua, chắc là Cẩn Y vừa đốt rồi ra ngoài. Ta tiến lại bàn, rót một tách trà. Cánh cửa khép hờ kia bất thình lình bật mở.
"Công chúa, người đến đây..."
Uyển Tâm đóng sầm cửa rồi đi lại gần, vừa đi cô ta vừa bật cười thành tiếng, nghe đến rợn cả người, rồi dừng ở trước mặt ta, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay trái của ta đập mạnh xuống bàn như muốn bóp nát thành tro ngay tức khắc.
"Công chúa..."
Khuôn mặt Uyển Tâm quay đầu toát ra sát khí bừng bừng, nghiến cả răng lợi không chịu buông ta ra. Sau đó lấy từ đâu ra một lưỡi dao giơ lên không trung, chính là cái mà ta đã thấy trên bàn rượu kia.
Ta vùng vẫy hết sức, mà Uyển Tâm bên kia cũng không ngừng dồn sức.
Cô ta dùng mũi dao điên cuồng đâm vụt xuống, chém thành đường chéo, đường ngang dọc, rồi dùng lực khoét mu bàn tay trái của ta với cái miệng mỉm cười độc địa. Máu tươi ào ạt chảy ra, chớp mắt đã đầy mặt bàn và nhễu xuống sàn từng giọt. Ta đổ mồ hôi hét lớn, muốn đẩy cô ta ra nhưng không nổi, vừa sợ hãi vừa tức giận giữ lấy con dao, cố nhấc nó lên.
Hai bên giằng co qua lại, nhưng Uyển Tâm vẫn không biết mệt, cô ta bất ngờ thả lỏng tay, con dao theo hướng ta nhấc giật lên khỏi bàn tay máu me be bét. Bên ngoài có tiếng đập cửa.
"Tiểu thư, Tiểu thư!"
Nghe tiếng Cẩn Y, ta nhân cơ hội Uyển Tâm đang lùi lại chạy về phía cửa, nào ngờ cô ta nhanh như cắt kéo ta ra sau, cầm dao đâm vào lưng ta một nhát đau thấu tới xương.
"Tiểu thư, Tiểu thư!"
"Tẫn Linh! Tẫn Linh!"