"Tiểu thư, người không khỏe sao ạ?"
"Đừng hỏi nữa!"
Cẩn Y gật đầu nghe lời, suốt đường về sau nàng đều im lặng.
Đầu óc ta còn lâng lâng trên mây, cần chút thời gian để làm dịu bớt cú sốc kia.
Vì ta chẳng thể ngờ được rằng, một người như Khương Hựu Thạc lại ẩn giấu nhiều chuyện động trời sau lưng như vậy.
Hắn đột nhập vào thư phòng của phụ thân ta, còn biết cách ra vào căn phòng mật như đúng rồi. Và mẩu giấy có tên của ta nằm trên bàn bỗng biến mất kia là do hắn lấy đi chứ không ai khác.
Thôi rồi!
Nếu chuyện đều đã mười mươi như vậy, ta nắm chắc sáu trên mười phần là hắn có biết về Bách Kĩ. Lần đó coi chừng là hắn tính trộm đi mà gặp phải ta vô tình phát hiện. Thậm chí lúc đó hắn đánh ngất ta cũng chẳng ai cản kịp, nhưng hắn đã không làm vậy, coi như cũng còn sót chút tính người.
Nhưng mà...
Vậy còn những lần hắn giúp ta... là muốn mưu tính điều gì?
Hai nhà không phải còn có một hôn sự sao?
Hắn còn từ chối như vậy... không lẽ...
Người nhà hắn cũng không biết những chuyện hắn đang làm?
Sư phụ là bằng hữu tốt nhất của nội tổ phụ, lẽ nào lại bảo hắn đến nhà ta ăn trộm thuốc chứ!
Nam nhân này...
Suy nghĩ trong đầu không hề dễ đoán...
"Tiểu thư, Tiểu thư, về đến rồi ạ!"
"Hả?"
"Về đến nơi rồi ạ, bên ngoài đang có mưa, Tiểu thư cẩn thận bước chân!"
Đã gần nửa đêm, ngoài trời mưa lất phất, gió thổi cũng không làm ta cảm thấy lạnh thêm được nữa, vì lúc nãy nói chuyện với hắn cũng tự động cóng hết tay chân rồi còn đâu.
Cẩn Y xuống trước, giương cái ô che cho ta. Sợ tên kia lại quay về cùng lúc ta liền đi thật nhanh vào trong, khi nào tới phòng mình mới yên ổn được.
Mặc dù nhà ở đây, là nhà hắn, người nhà cũng là người nhà của hắn, nhưng ta chẳng còn chỗ nào để đi vào lúc này cả.
Ta mang nghi hoặc khó lòng giải thích về Khương Hựu Thạc trong người, từng bước đi vừa gấp vừa nặng nhọc vì những dòng nghĩ ngợi.
Đến khi trở về phòng rồi, ta liền bảo Cẩn Y khóa cửa, cởi áo choàng ra ngồi trước lò sưởi xoa tay một cách chậm chạp. Cẩn Y nhìn thấy ta lạnh thì mang tới một tách trà nóng, ta nói ta không muốn uống.
Cứ ngồi thế một lúc rồi lau mặt, thay đồ trèo lên giường, trùm chăn kín mít. Cái vòng hạt nhặt được ta nhét hờ dưới gối giấu nó đi.
Đêm đó, ta không tài nào ngủ được vì bị vây quanh bởi quá nhiều lo lắng lẫn bất an, một loạt ý niệm trong đầu càng mạnh mẽ sinh ra.
"Ta không muốn ở đây nữa, ta cũng không muốn thành thân, không muốn..."
Ta nằm đó, thao thức nghĩ về một cái tên, nghĩ về biết bao nhiêu là chuyện đã phát sinh, tất cả chúng đều có thật, có giả, trộn vào lẫn lộn.
Ta càng sợ nhắm mắt lại thì mơ thấy một cơn ác mộng toàn là chết chóc, khuôn miệng người kia ngưng cười mà buông lời chém giết như không.
Uổng công ta xem ngươi là người tốt một cách ngốc nghếch.
Phải làm gì bây giờ?
Cho tới khi vài tiếng ồn ngoài cửa lao tới cố gắng lay ta dậy.
"Cữu mẫu, cữu mẫu mau dậy đi!"
Ta thở dài, lắc đầu nguầy nguậy, trơ ra buồn rầu đuổi con bé đi.
"Xin cháu, ta xin cháu đừng gọi ta là cữu mẫu nữa! Tha cho ta đi!"
Tiểu cữu phụ của ngươi dọa ta một đêm vỡ vụn cả mật rồi, ta tâm trạng đâu ra mà chơi hay giỡn với ngươi chứ.
"Cữu mẫu sao vậy ạ? Cháu mang khung lồng đèn đến cho cữu mẫu nè! Cữu mẫu nhìn một cái đi!"
"Cẩn Y, đưa nó ra ngoài!". Ta bịt tai lại, quyết không rời giường.
"Vâng ạ!"
Cẩn Y thấy ta không như mọi hôm liền ngầm hiểu, nàng ôm ngang lưng Lạc Lạc ra ngoài, giao nó cho một nô tỳ bảo người ta mang tới chỗ Thanh Tề, sau đó vội vàng quay vào đắn đo rồi khóa chặt cổng.
"Hể, sao bữa nay khóa cổng sớm vậy, mới sáng thôi mà!". Lục Hoàn đang ngồi trong góc, cầm vải lau qua thanh đoản đao hắn yêu thích nhất, hỏi Cẩn Y.
"Ngươi thì biết cái gì?". Cẩn Y gắt một tiếng, nàng thấy ta dậy theo thói quen bỏ đi chuẩn bị bữa sáng.
Trong phòng chỉ có mình, ta đặt tay lên trán rồi trượt xuống che phủ đôi mắt mệt mỏi.
"Đã sáng rồi sao?"
Tận giờ này, khi hai mi mắt nặng trình trịch, ta mới chịu bắt đầu cho nó nghỉ ngơi, sáng rồi chắc không gặp ác mộng gì đâu.
Ta thiu thiu nhắm mắt, tai vẫn nghe vài tiếng động bên ngoài, giọng của Lục Hoàn cãi nhau với Cẩn Y, ngoài ra không còn gì khác nữa. Không tin được là chỉ vậy là ta liền ngủ.
Mở mắt lần nữa, đã vào đầu buổi trưa.
Ta chậm chạp ngồi dậy, khẽ nhấc cái gối, nhìn chiếc vòng mà ta đã lấy hôm qua, xác nhận nó còn ở đó xong mới tự rửa mặt và mặc bừa một bộ Cẩn Y để sẵn, không có tâm trí chọn lựa.
Trên bàn là một bát cháo còn ấm, nhưng ta cơ bản không thấy ngon, ăn có hai muỗng rồi mở cửa, đi ra ngoài cho thoáng.
Tiểu viện hình như mới mang tới vài chậu hoa lan, Cẩn Y treo chậu nhỏ trên một cây xà xếp thành hàng, chậu lớn hơn thì đặt bên dưới, nàng rất để ý cách trang trí, lúc nào nhìn vào ta cũng thấy hợp mắt.
Ta bỗng nhớ.
Cái chậu lan Thanh Phi tặng lần trước, không biết ở nhà sao rồi nhỉ, chẳng biết có ai chăm nó không.
Rồi tiếp tục tản bộ.
Hồ cá chính giữa lâu rồi không ra xem, có búp sen chỉ mới nhú. Cẩn Y mua thêm mấy con cá để thả vào thì phải, con nào con nấy nàng cũng nuôi nó đến béo ú, xòe hai vây ngắn ngủn bơi chậm như rùa.
Rùa...
...***...
"Lưu cô nương, ta từng giấu tổ phụ nuôi một con rùa trong viện dành cho khách, chính là chỗ của cô nương ở, trong cái hồ giữa sân, không biết nó còn sống không nữa?"
"Rùa hả?"
"Đúng, lúc đó nó chỉ nhỏ bằng một nắm tay của ta."
"Lúc ta đến... thì trong hồ chẳng có con gì cả, chỉ có vài cành hoa sen thôi!"
"Vậy sao?"
"Có thể nó đã được chuyển đi rồi, huynh hỏi trưởng tỷ thử xem, hôm đó tỷ ấy trông chừng hạ nhân dọn dẹp, nếu may mắn có thể tìm lại được, rùa sống rất lâu mà!"
"Cảm ơn Lưu cô nương!"
...***...
Trời ơi, cái quỷ gì vậy?
Ta đứng dậy, tránh xa cái hồ, đi vội vào thư phòng.
"Đọc sách, đọc sách, ta phải đọc sách để quên đi những chuyện linh tinh lung tung kia."
Nhưng đọc chưa được một quyển thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng không kém. Cái vòng hạt chuỗi còn nằm dưới gối, lát nữa Cẩn Y vào dọn giường tìm thấy thì sao.
Ta nhắm mắt nhăn nhó.
"Chết tiệt!"
Thế là ta bỏ sách xuống, lật đật nhấc váy chạy ra khỏi thư phòng, về phòng ngủ cầm nó theo bên mình cho chắc.
"Tiểu thư, người thức dậy rồi ạ?"
Cẩn Y chưa kịp vào phòng, ta đã chạy ra ngoài trước, không trả lời.
"Tiểu thư làm sao thế!". Lục Hoàn ngồi bên bậc thềm nãy giờ nhìn rõ mọi việc nhưng không tài nào đoán được, chỉ đành cặm cụi lau tiếp thanh đoản đao thứ hai.
Ta quay về thư phòng, đóng cửa, ném cái vòng lên bàn, căm ghét nhìn nó.
"Hay giờ mình vứt đi cho xong?"
Nhưng lỡ nó là vật quý giá gì đối với hắn, mình làm vậy hắn biết được thì sao?
Đây còn là chứng cứ chứng minh hắn đột nhập vào căn phòng mật nhà mình nữa.
Không được vứt!
Mà cũng không trả lại được!
Chắc gì hắn chịu thừa nhận.
Nhưng giữ khư khư nó mãi, ta càng bức bối hơn...