Mục lục
HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta... không phải ý đó!"

Nhận thấy bọn họ không được bình thường, ta từ từ ngồi xuống, chủ động để đĩa trái cây ngay trước mặt Quân Nhu, tay cầm bình trà, rót từng người một, cho đến cái ly của Khương Hựu Thạc.

Hắn hỏi: "Vậy thì lý do là gì?"

Ta dừng lại.

"Vì... đây là..."

Không vội đặt cái bình về chỗ cũ, ta bình thản rót tiếp.

"Việc riêng của ta.". Ta không giải thích gì, chỉ vẻn vẹn dùng một câu chặn đứng tất cả.

Ba người họ đều trưng ra bộ mặt kinh ngạc.

Một tiếng thở dài rất khẽ cất lên.

Chung quanh lặng như tờ.

Khương Hựu Thạc hạ mắt nhìn vào vật chứng trên bàn, lại nhìn ta ảm đạm nói.

"Ta đưa cô nương tới đây, vốn dĩ nên để ta chịu một phần trách nhiệm. Nhưng xem ra, cô nương vẫn nghĩ rằng những việc này đều là phiền phức..."

Ta cúi đầu lặng thinh, không có cách nào phản bác.

Ta không cần thêm người nào giúp, không cần bọn họ vì ta mà trở thành bộ dạng như Cẩn Y lần thứ hai, thứ ba. Bằng mọi giá, không được để bọn họ nhúng vào việc này.

Vì vậy ta nhìn hắn, vờ như không hiểu lời hắn mà nói tiếp.

"Hôm qua mọi người đều đã vất vả vì ta, cảm ơn ngươi nhé, Quân Nhu!

À Vu Tử Ưu, về gian phòng bị cháy ta nhất định sẽ bồi thường thiệt hại cho ngươi thật thỏa đáng!

Huynh nữa, Hựu Thạc, cảm ơn huynh đã đưa ta ra khỏi đó! Thật lòng cảm ơn!"

Không có người nào đáp lại.

Chỉ im lặng thật lâu.

"Mọi người... sao vậy?". Ta ý thức được tình hình càng lúc càng không tốt mới đặt câu hỏi.

"Ta... không cần phải bồi thường gì đâu! Không cần!"

Vu Tử Ưu xua xua tay, Quân Nhu ngồi cạnh dời tầm mắt xuống, chẳng buồn động vào miếng trái cây nào mặc dù ban nãy còn khen quýt hôm nay vừa vào mùa đặc biệt cực kì ngọt.

Một người bỗng nói: "Ta còn có việc!"

Dứt câu, Khương Hựu Thạc đứng dậy, quay người về phía cửa, Vu Tử Ưu cũng bảo bận nên nối gót đi theo hắn gần như ngay lập tức.

Mỗi Quân Nhu còn ngồi lại đây.

Ta kì thực biết rõ họ đều không vui, nhưng sau khi hai người kia đi khuất lại còn hỏi nàng.

"Ngươi sao vậy, có phải bị đau chỗ nào không, ta thấy ngươi cứ nhăn nhó suốt?"

"Ừ!"



Bất ngờ Quân Nhu đẩy đĩa trái cây ra giữa bàn, nói đoạn nhìn ta bằng ánh mắt thất vọng.

"Ngươi vô tình thật đấy!"

"Ta..."

"Chúng ta chỉ tìm cách muốn giúp đỡ, mà ngươi...

Tẫn Linh, ngươi chưa từng xem mấy người như chúng ta là bạn bè gì cả, ta nói có đúng không?"

"Ta... không...". Ta bị mắng đột ngột lắp bắp.

Nàng lập tức phản đối.

"Ngươi có! Bởi vì ngươi nghĩ vậy nên ngươi mới dễ dàng nói ra những lời như ban nãy!

Ta... tin nhầm ngươi rồi."

Rầm!

Quân Nhu nói xong hết thì đứng dậy, xô mạnh cửa bỏ đi mất.

Ta ngồi một mình yên như phỗng, trơ trọi trong căn phòng, hướng mắt nhìn xuống sàn.

Đều đã như ta muốn, nhưng trong lòng lại có cảm giác rất lạ, giống như, ta vừa đánh mất một điều gì hết sức quan trọng vậy.

"Nhưng xem ra, cô nương vẫn nghĩ rằng những việc này đều là phiền phức..."

"Ta... không cần phải bồi thường gì đâu!"

"Ngươi chưa từng xem mấy người như chúng ta là bạn bè gì cả, ta nói có đúng không?"

Cái chiết hỏa tử cháy đen sì sì nằm nguyên trên bàn, câu chữ của ba người bọn họ văng vẳng bên tai đều như đang trách.

Ta làm vậy... là sai rồi sao?

"Lưu Tiểu thư, đến giờ thay thuốc rồi ạ!"

A Ngân nhẹ nhàng bước vào, ta bừng tỉnh gật đầu, đặt tay lên bàn cho nàng tháo mảnh vải băng bó đã dây ra vài điểm máu đỏ, lại kê chân trên ghế để bôi thuốc mới.

Nhưng vẫn không thoát nổi mạch suy nghĩ rất lung.

Tốt thôi!

Bọn họ đều tức giận với ta, chắc hẳn sẽ không nhúng vào việc điều tra nữa đâu.

"Tiểu thư, xong rồi, nô tỳ đi lấy thuốc tới ạ!"

"Ừ."

Ban nãy cũng đã cảm ơn, bây giờ giao cho Cận An chuẩn bị bồi thường gian phòng của Vu Tử Ưu là vừa, còn trở về phủ Viễn Huân càng sớm càng tốt, ta phải đích thân kiểm tra đan dược.

Mà muốn về... lại cần nói chuyện với Khương Hựu Thạc.

Ban nãy hắn bề ngoài có vẻ rất khó chịu với ta.

Phù...



Ta thở dài, cũng không biết mình đã tệ tới mức độ nào trong mắt bọn họ.

"Tiểu thư, thuốc của người đây ạ!"

A Ngân dâng bát thuốc, ta đã ăn sáng rồi nên cầm lấy uống hết, miệng lưỡi đượm lại đúng một dư vị đắng nghét, cũng không cần ăn kẹo.

Ta nhìn quanh căn phòng, nhàm chán xen lẫn tò mò nên đi vòng vòng xem mấy đồ vật trưng bày trên giá. Lại bị hút mắt bởi những chậu hoa tươi đặt bên dưới thành cửa sổ, trông ra từ hướng đó còn thấy một cái cây ngân hạnh cực lớn, vàng rực cả góc sân, rất là đẹp.

A Ngân dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi, không còn việc gì làm cứ đi theo dìu ta mãi, làm như ta không đi nổi không bằng. Cuối cùng ta bảo nàng mang một cái ghế mây kê sát bên cửa sổ, tìm một quyển sách ưng ý trên kệ ngồi đọc.

Thư giãn một chút, quên đi mấy chuyện cãi vã cho nhẹ lòng.

Gió man mát thổi khiến ta thiu thiu chìm vào một giấc ngắn, thay cho đêm hôm qua.

Khi quá buổi trưa, một vị khách không ai mời tự nhiên tìm đến.

Triệu Trúc Liên xuất hiện trước cửa cùng vài nữ nô đi sau, lớn giọng.

"Tỷ tỷ, muội muội nghe nói tối hôm qua có chuyện lớn, nhất thời không nén khỏi sợ hãi, tận bây giờ mới cả gan sang đây thăm hỏi, không biết thân thể tỷ tỷ thế nào rồi ạ?

Tiện thể, muội muội cũng chuẩn bị giúp tỷ một vài bộ y phục, tuy không mới lắm, nhưng coi bộ vẫn được đây ạ!"

Triệu Trúc Liên tiến đến gần chỗ ta ngồi, cầm đống đồ kia, xốc xáo lên, ta liếc qua đều là những thứ nhàu nhĩ, không khác gì đống giẻ lau sàn.

Hừ, ngươi cố tình mang y phục cũ nát đến cho ta, còn làm ra vẻ cao thượng.

Ai cần đồ của ngươi!

"Tỷ tỷ, hay là tỷ mặc thử xem có vừa người hay không, nếu không thì muội muội về soạn thêm một ít mang đến cho tỷ!

Tỷ xem, phòng ốc bên này lại chật chội quá, người hầu đã thưa thớt lại còn toàn là nam nhân canh gác bên ngoài, sao mà tiện bằng khu tiểu viện của chúng ta bên kia!

Tỷ tỷ, tỷ xem thử thế này nhé! Chi bằng tỷ tỷ nói một câu cầu xin muội, muội lập tức đổi chỗ cho tỷ ngay, phòng bên kia vừa rộng lại vừa đẹp, giường rộng rãi nằm thoải mái biết bao!"

Đúng là một người điên!

Ta xếp sách, vịn thành ghế đứng dậy.

"A Ngân, đem mấy con gà trống đang kêu ngoài sân xuống bếp hầm canh cho bữa tối, ta muốn đi dạo một lát."

"Ngươi... ngươi nói ta là gà... gà trống hả? Ta giống con gà đó chỗ nào hả?". Triệu Trúc Liên phát cáu đến quên mất lễ phép, trực tiếp xưng ta ngươi với ta, ta cũng chẳng thèm chấp nhất ả điên này, đi ra cửa.

"Ngươi bỏ đi đâu đó? Đứng lại! Đứng lại đây cho ta!". Triệu Trúc Liên giậm chân hét.


Ta không muốn tranh cãi với cái ngữ ngu xuẩn như ả, thà đi ra ngoài tìm chút không khí trong lành còn tốt hơn nhiều.


A Ngân đỡ ta từng bước một, ả điên kia cũng không đuổi theo, hơn mươi bước thì đón được Cận An đang cầm giỏ.


"Tiểu thư, người định đi đâu ạ?"


"Ngươi sang chỗ Cẩn Y phải không, ta cũng muốn đến đó."


"Vâng, là bên này ạ!"


Ta đi theo Cận An dẫn tới chỗ gần ngay tiểu viện của Kiều Thương, dừng chân trước một gian nhà yên tĩnh.


Bước vào trong, ta thấy ngay Cẩn Y đang nằm sấp trên giường, có mùi thuốc đắp đậm đặc quanh phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK