Vu Tử Ưu nói xong, mọi người đều lặng thinh đến nỗi gió ngoài kia lùa qua tàn cây, làm vài chiếc lá xao động rơi xuống ta dường như cũng nghe thấy.
Nên nói gì và không nên nói gì đây?
Ta lo lắng nghĩ, cảm giác được mặt và thân thể sắp hoàn toàn đông cứng vì căng thẳng.
Lời Vu Tử Ưu vừa nói, đúng là có một phần không sai, nhưng... mẫu thân đã dặn ta...
"Huynh nghe được chuyện này ở đâu?"
Trong lúc ta còn mãi loay hoay suy nghĩ, Khương Hựu Thạc lên tiếng hỏi Tử Ưu.
Ta liền nhận được một tâm thế nhẹ nhõm khi biết câu trả lời của mình hiện giờ không còn được trông đợi nữa, cùng quay sang Vu Tử Ưu chờ nói rõ.
"Là thân tín của ta!
Sáng nay hắn đi một vòng góp nhặt tin tức như thường lệ, nghe được loáng thoáng vài gã trong quán rượu nói thế!"
"Vài gã trong quán rượu thôi á, huynh có chắc có thể tin lời hắn không?". Không chỉ riêng ta mà Quân Nhu cũng đang nghi ngại muốn hỏi.
Bất cứ cái gì cần tìm hiểu đột ngột hiện ra quá rõ ràng, luôn khiến người ta sinh nghi.
"Có chứ, hắn đi theo ta từ nhỏ đến giờ, trung thành tuyệt đối!
Hơn nữa... hắn nói, mấy gã trong quán rượu này cách ăn mặc khác thường, không giống như ở đây, hắn phỏng đoán chúng đến từ Thảo nguyên."
Ta giật thót.
Thảo nguyên, bên ngoài vùng Thảo nguyên sao có thể biết được chuyện đan dược nhà chúng ta?
Liệu chúng có ý đồ gì?
"Đến đây lâu chưa?"
"À, cũng không phải chuyện gì mới lạ, bọn họ thường đến để buôn bán và trao đổi lông thú vào mùa đông, nhưng lần này lại hơi sớm mấy tháng thì phải? Yên tâm, ta đã cử người bám theo bọn họ rồi!"
Ta chớp mắt, một mình lặp lại.
Đến sớm hơn thường lệ!
Người Thảo nguyên?
Ngồi kế ta Quân Nhu vừa nhún vai thở dài, sầu não kể lại kết quả của màn rượt đuổi tối hôm qua.
"Hôm qua ta đuổi theo bọn trộm đến gần giữa rừng trúc phía Nam thì mất dấu, dọc đường chúng cũng không đánh rơi bất cứ thứ gì khả nghi cả!
Hầy! Không thu hoạch được gì!"
Bốn chúng ta chia nhau ra trong những khoảng riêng của mỗi người, ta nghĩ đến bất giác đau đầu, phải uống chút nước.
"Thiếu chủ, thuộc hạ tìm được một thứ!"
Một người gõ cửa rồi bước vào, giao cho Khương Hựu Thạc một mảnh vải, đây là người bên cạnh hắn, cũng đáng tin cậy. Ta nhớ lúc hắn trở về nhà người này có đi cùng, chỉ là thoắt ẩn thoắt hiện không biết đâu mà lần, cũng chẳng rõ danh tính là gì.
Khương Hựu Thạc nhận lấy, đặt mảnh vải lên bàn, mở ra cho chúng ta xem.
Bên trong là một mẩu gì đó hình trụ, nhỏ bằng nửa ngón cái bị cháy xém đen, tròn tròn nhẵn nhụi, khá giống than vụn vì nghe thoảng một mùi khét, chính giữa còn có một khoảng trống lõm vào giống như lòng cốc.
Quân Nhu ngạc nhiên chỉ tay: "Đây là cái gì?"
"Thưa Thiếu chủ, Tiểu thư, đây là vật còn sót lại dưới chân giường trong phòng Lưu Tiểu thư!"
Vật này trong phòng ta?
Mà sao ta nhìn cỡ nào cũng không nhớ ra nó là cái gì. Thứ gì thế nhỉ?
"Được rồi!"
"Thuộc hạ cáo lui!". Đáp xong, người kia lập tức trở ra ngoài, biến mất.
Ta nhớ Lục Hoàn nói vị ám vệ mà hắn gọi là Tam huynh đã đến soát hiện trường ngày hôm qua, không biết kiểm tra kĩ cỡ nào mà giờ lại còn một món ở đây.
"Trông quen quá!". Vu Tử Ưu cầm mẫu vật lên, nhìn trước sau.
Quân Nhu cũng đưa sát mắt nhìn thật kĩ.
"Đưa ta xem với!"
"Là nắp của chiết hỏa tử!"
Không làm mất thời gian, Khương Hựu Thạc làm gián đoạn công cuộc săm soi của hai người họ, một lời khẳng định.
Ta ngẩng người, mang máng nhớ ra, vội vàng nói.
"Chiết hỏa tử?
Có... ta nhớ rất rõ, tên đó có cầm một cái chiết hỏa tử!"
Tên bên dưới trước đó đã dùng cái chiết hỏa tử giơ trước mặt ta trước khi ném lên giường, thêm nữa là chiết hỏa tử thứ hai gây ra ngọn lửa ở cánh cửa chính, ta chắc chắn không nhầm lẫn.
"Thật sao Tẫn Linh?". Quân Nhu quay sang ta, Vu Tử Ưu nhìn lại một lần, dè dặt nói.
"Nhìn không giống lắm ha?"
"Ta nhớ mà, cái chiết hỏa tử đó không có khắc họa tiết gì, chỉ là một thân trơn đơn giản, đúng là nó!"
Ta gật đầu quả quyết, đứng dậy chuẩn bị đi.
"Ta muốn sang đó xem thử một lúc, biết đâu có thể tìm được cái gì đó khác! Chúng ta đi ngay bây giờ được không?"
"Nhưng cô nương còn..."
"Tiểu thư!"
Cửa lại mở lần nữa, lần này người đến là Lục Hoàn, hắn đã lau sạch máu me, tay còn cầm theo một vật.
"Tiểu thư, tìm được một món đây ạ!"
Lục Hoàn chìa ra vật trong tay, Khương Hựu Thạc thay ta nhận lấy, hắn đưa mắt lướt qua rồi cầm lên thêm cái nắp cháy xém trên bàn, nhìn chúng ta, cơ hồ là muốn ráp lại thử.
Cả bọn không ai bảo ai đều chăm chú nhìn vào tay Khương Hựu Thạc.
Đó quả thật đúng là một mảnh ghép của cái nắp chiết hỏa tử mới phát hiện kia!
Là một nửa phần thân phía dưới, tra vào vừa khớp như in, vụn than còn sót lại rơi lả tả.
Vật chứng!
Có vật chứng rồi!
Hết sức vui mừng vì ít nhất đã tìm được công cụ phóng hỏa, ta nóng lòng hỏi Khương Hựu Thạc.
"Từ cái này, chúng ta có thể tra ra tiếp đúng không?"
Hắn bỏ chúng xuống mảnh vải, điềm nhiên không giấu mà nói.
"Có thể, nhưng không nhanh được, chiết hỏa tử này không phải loại đặc biệt gì, ai cũng có thể làm ra, nên e là phạm vi sẽ rất rộng."
"Tới đây là được rồi, ta có thể tự lo được!". Ta mạnh dạn gật đầu.
Nếu đã vậy, ta sẽ bảo Lục Hoàn gửi kèm vật chứng và cấp báo tới phụ thân, dù sao lần này cũng khá khả quan rồi.
Ta suy tính kĩ càng, nhìn Lục Hoàn khẽ gật đầu, hắn rất nhanh đã hiểu ý liền xin phép rời khỏi.
Quay trở về cái bàn tròn, ta ngẩng đầu thấy ba người bọn họ đều đang nhìn mình, gật đầu tự nhiên: "Không sao, việc còn lại ta sẽ cho người điều tra!"
Quân Nhu và Vu Tử Ưu trơ mắt không lên tiếng, không chú ý đến ta, mà chụm đầu nói gì đó rất nhỏ.
Ta cũng không quan tâm lắm!
Nhưng vừa nãy đã nói đến đâu về cái chiết hỏa tử rồi nhỉ?
Ta quay sang, thấy Khương Hựu Thạc cũng đang nhìn ta trân trân.
Chết thật, ta quên mất còn chưa đưa vật chứng quan trọng này cho Lục Hoàn, phải đi ngay mới kịp!
Nghĩ tới đó, ta đứng dậy, giương tay muốn nhặt cái chiết hỏa tử lên thì bị một bàn tay giữ cổ tay lại. Ta nhíu mày vì bị ấn trúng vết bầm, Khương Hựu Thạc rất nhanh đã thả tay ta ra, chần chừ một lúc, trầm trọng nói.
"Cô nương không hề tin tưởng chúng ta một chút nào sao?"
"..."
Ta ngơ ra, không trả lời.
Bị những ánh nhìn có phần lạ lẫm của bọn họ làm cho do dự, do dự nghĩ ngợi... mình đã nói sai điều gì.
Ánh mắt chăm chăm của Khương Hựu Thạc hiện tại chẳng hiểu sao lại khiến ta trong lòng cảm thấy bức bối.
Và hai người kia cũng vậy.
Ta ngẩng đầu.
Tình hình này...
Ta...
Ta đâu có nói là không tin tưởng gì bọn họ...
Chẳng qua... ta lo sợ bọn họ vì chuyện này mà gặp phải những phiền toái không cần thiết...
Ta biết một khi giữ trong tay đan dược thì chắc chắn sẽ có rắc rối, những lần trước đều trải qua rồi...
Việc thông báo với phụ thân để sắp xếp đội ám vệ điều tra thì có gì là không đúng chứ?
Chỉ là... phụ mẫu đều ngầm dặn ta không được tiết lộ nó ra ngoài...