"Có nghĩa là… Kim Trung Vũ lau máu trên khóe miệng: "Nghĩa là, ông đây muốn giết chết mày!"
"Cậu cũng xứng?”
Dương Thiên lắc đầu, cười nói: "Tôi thật sự rất mong xem cảm giác bị người ta giết là thế nào, nhưng mà câu nói này tôi đã nghe nhiều lắm rồi, người có thể làm được thì lại ít, mà cậu thì không xứng!"
"Nguyên âm đại sư, sư phụ! Ông còn đứng ngây ra đó làm gì! Giúp tôi giết nó, nhanh lên!"
Kim Trung Vũ vốn đã nóng nảy tức giận! Hắn hận không thể lập tức nhìn thấy cảnh tượng Dương Thiên bị chặt đứt hai chân, quỳ trên mặt đất đau đớn cầu xin tha thứ!
Ánh mắt Nguyên âm đại sư lóe lên một chút.
Sau đó, ông ta bình tĩnh gật đầu, nhìn Dương Thiên, sau đó nhìn Kim Trung Vũ.
Sau vài hơi thở hoàn hảo, Nguyên âm đại sư nhìn chăm chằm Dương Thiên: "Nhóc con, cậu có tuệ căn không tệ, không biết cậu theo ai học, từ nơi nào đến?"
Nguyên âm đại sư nhìn Dương Thiên từ trên xuống dưới, trong mắt càng thêm kinh ngạc và tán thưởng, từ thái độ của ông ta lúc này có thể thấy được, nói một cách khác, Kim Trung Vũ dường như cũng không thể ra lệnh cho ông ta!
Cho dù Kim Trung Vũ có thúc giục như thế nào, Nguyên âm đại sư vẫn bất động và bình tĩnh hỏi! Tuy rằng hơi hung hãn, nhưng…
Những người khác có thể thấy rõ… Có lẽ, vị Nguyên âm đại sư này coi trọng Dương Thiên.
Nếu Dương Thiên có thể nghe lời một chút, nhạy bén, uyển chuyển, khéo đưa đẩy một chút, nói không chừng còn có thể tự cứu bản thân khỏi phải chịu đau đớn về thể xác, đúng không?
Nhưng mà…
Trước mắt bao người… Cách làm của Dương Thiên lại khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Chỉ thấy…
Trong mắt Dương Thiên, không có La Tranh, không có Kim Trung Vũ, không có gia tộc Kim ở Long Thành, không có Nguyên âm đại sư!
Anh bình tĩnh nhàn nhã ngồi xổm xuống, nhìn cô con gái bé bỏng của mình mà hỏi:
Tố Tố, con muốn về nhà hay con muốn tiếp tục xem ba ba biểu diễn đánh bại kẻ xấu?"
Dương Tố Tố ngoan ngoãn nghiêng đầu, đáng yêu chu môi, nghiêm túc nói: "Con không muốn xem đánh nhau với kẻ xấu, con muốn về nhà rồi!"
"Ừm."
Là một người cha đủ tư cách, Dương Thiên không chút do dự gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta về nhà thôi, được không?”
"Vâng ạ!" Tô Tố gật đầu thật mạnh, vẫy vẫy nắm đấm nhỏ của mình: "Ba ba, ma ma, chúng ta về nhà thôi!"
"Ha ha…"
Nói xong, Dương Thiên trực tiếp bế con gái lên.
Lúc này, Kim Trung Vũ sắp phát điên rồi!
"Này!"
Kim Trung Vũ đứng dậy, đứng bên cạnh Nguyên âm đại sư, sốt ruột thúc giục: "Sư phụ! Ông có ý gì? Nhanh ra tay đi chứ! Tôi đã bị đánh! Mặt mũi nhà họ Kim tôi để ở đâu!? Tôi ra lệnh cho ông! Ông giết nó nhanh lên!"
"Giết nó"
Kim Trung Vũ không ngừng thúc giục, cuối cùng còn chuyển thành la hét!
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối Nguyên âm đại sư đều chưa từng mở miệng, ngoại trừ sắt mặt ông ta trở nên có chút khó coi.
"Kim thiếu gia, tôi nghĩ có một số việc cậu vẫn chưa hiểu rõ… Ha ha, Nguyên âm tôi đến Kim gia của cậu chỉ để làm sư phụ võ thuật riêng cho cậu thôi, tôi không có nghĩa vụ giết người vì nhà họ Kim cậu, cũng không có. nghĩa vụ phải giúp nhà họ Kim giữ thể diện đúng không?"
"Ông!!? Ông nói cái gì?!" Kim Trung Vũ trực tiếp run rẩy toàn thân, nhìn chằm chằm Nguyên âm đại sư:
"Cái này… Sư phụ, sao ông có thể nói như vậy vào thời khắc mấu chốt này?! Kim Trung Vũ tôi, còn có cha tôi, nhà họ Kim tôi, toàn bộ đều không đối xử tệ với ông đúng không?!"
Nguyên âm đại sư lắc đầu: "Chẳng lẽ tôi không đối xử tốt với cậu? Ha ha, Kim thiếu gia, cậu đừng quên, con đường võ học luôn dành cho người có năng lực, Nguyên âm tôi nhận dạy đồ đệ, nhưng tôi chưa bao giờ cam đoan sẽ chỉ nhận một đồ đệ là cậu! Tôi cũng có quyền lựa chọn…"
Nói xong, Nguyên âm đại sư thở dài một hơi, hẳng giọng, không để ý tới Kim Trung Vũ mà đi thẳng đến trước mặt Dương Thiên:
"Nhóc con! Tôi thấy cậu tài giỏi thông minh, tuổi còn trẻ đã có năng lực thế này, Kim Trung Vũ là do tôi dạy dỗ, thế mà không tiếp được một chiêu của cậu, ha ha, cậu rất có tiền đồ, tôi dự định để cậu về dưới trướng tôi!
Cậu gọi tôi một tiếng sư phụ, tôi sẽ cho cậu một tương lai vô hạn!!!"