• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha, được rồi, vậy cất rượu vang vào thôi, dù sao cậu cũng không hiểu cái từ “nho nhã” này." La Tranh ngả ngớn nói xong thì trực tiếp bảo phục vụ đem tới hai chai phi thiên Mao Đài. Tất cả mọi người đều kinh hãi.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

Phải biết, rượu đế 56 độ, uống bằng chai? Đùa cái gì vậy! Uống cho vào bệnh viện luôn hả!?

“Tôi đoán Dương Huyền Cơ cũng không biết một chai Mao Đài có nghĩa là gì…"

"Đúng vậy, cậu ta vẫn đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng hệt như hồi đó, nhưng giờ cậu ta đâu còn là phú nhị đại năm đó nữa, còn ai sẽ nhường cậu ta chứ…"

"Đúng vậy, La Tranh đã lăn lộn bàn chuyện làm ăn bao nhiêu năm nay, đều là bàn chuyện trên bàn rượu, tôi đoán Dương Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ…

Tuy nhiên, Dương Thiên mắt điếc tai ngơ trước tất cả những lời bàn luận này.

Triệu Ngạn ở bên cạnh cũng nhắc nhở Dương Thiên: "Anh Thiên, rượu Mao Đài này rất mạnh, hay là uống từng ly đi?”

Uống quá nhiều thực sự sẽ làm tổn thương thân thể, nếu thực sự uống kiểu này, một lát nữa sẽ phải nằm cho. người ta khiêng ra ngoài mất.

Dương Thiên lắc đầu nói không sao, anh nhìn chằm chằm La Tranh, hỏi: "Ai uống trước?"

"Không bằng cậu uống trước đi, người đến là khách, cậu đã nhiều năm không trở về mà."

La Tranh cười cười, nghĩ thầm, tao muốn xem xem Dương Huyền Cơ mày có thể giả vờ được bao lâu!

"Được!" Dương Thiên cũng không nhùng nhằng.

Trước mặt mọi người, anh lấy một chai Mao Đài và trực tiếp đưa lên miệng nốc!

Ánh mắt mọi người mở to, không thể tin được, bọn họ đều sửng sốt trước một màn này, nghẹn họng nhìn trân trối, ấp úng nói: "Cái này… Cứ như vậy mà uống?!"

Một chai rượu đế 500ml nặng khoảng nửa ký.

Trong phòng bao hoàn toàn yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không có, kim rơi xuống đất cũng có thể nghe. thấy.

Một giây…

Ba giây…

Năm giây…

Chai rỗng!!

Lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì Dương Thiên trực tiếp ném ra một cái chai rỗng!

Quá dễ dàng! Đơn giản, thô bạo và bá đạo!

Một chai rượu đế, sạch bách!

"Mẹ nó?! Thật hay giả vậy?”

"Cái này… Thật sự uống sạch?!"

La Tranh càng giống như lọt vào trong sương mù, bị dọa đến mức phải thận trọng nhặt chai rỗng lên nhìn, hỏi người phục vụ với vẻ mặt nghỉ ngờ:

"Không phải là cô lấy chai chỉ còn một nửa chứ?" "Không có, ngài La, đây là biên lai rời hầm rượu, ngài

có thể xem qua, tất cả đều là những chai đầy được đóng gói hoàn hảo." Nhân viên phục vụ đáp.

La Tranh liếm liếm môi: "Cái đó, vậy được rồi… Khui một chai khác cho tôi.

'Trên thực tế, một chai rượu đế cũng có chút đáng sợ, nhưng không đến mức dọa được La Tranh, sau nhiều năm lăn lộn trên bàn rượu, một chai rượu đế vẫn không phải là vấn đề lớn.

Tuy nhiên, sau khi mở ra, không đợi La Tranh cầm chai lên, Dương Thiên đã cầm lên.

"Sao thế?" La Tranh nhìn Dương Thiên: "Ha ha, cậu Dương uống chưa đủ à?”

"Không phải tôi chưa uống đủ, mà là quá không đủ, rượu ngon thì nhiêu đó mới là ngửi chút mùi thôi." Dương 'Thiên cười nhẹ, cầm chai thứ hai lên, kề miệng uống!

Uống được một nửa, anh liếc nhìn La Tranh nhắc nhở: "Này, nhớ kỹ, tôi uống bao nhiêu thì cậu cũng phải bấy nhiêu, lát nữa cậu tuyệt đối đừng có mà sợ đó. Uống không trôi cũng ráng mà uống!"

Sau khi Dương Thiên nói xong, hướng gió ở hiện trường lập tức bắt đầu thay đổi dần dân…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK