Hơn nữa, Dương Thiên tự tin vào Hồi Nguyên Đan của mình, dù Giang Nguyên Sơn chỉ mới ăn một viên thì trong thời gian ngắn cũng sẽ không chết được.
"Trước tiên đưa mấy người chúng tôi đến nhà hàng Kim Phúc Nguyên ở đằng kia trước đi, những chuyện khác nói sau đi." Dương Thiên phân phó.
"Được, không thành vấn đề!"
Giang Tiếu Anh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại do dự, cuối cùng cưỡng ép nuốt xuống lời nói vừa ra đến miệng.
Cô là người làm ăn, cũng là người thông minh, cô biết lúc này nếu cứ lấn tới thì sẽ không tốt cho cô, ít nhất Dương Thiên cho phép cô chở họ, đây cũng coi như là một loại tiếp nhận.
Giang Tiếu Anh cảm ơn còn không kịp, tạm thời cô cũng không dám đòi hỏi thêm những yêu cầu xa vời khác.
"Mời lên xe!"
Porsche Panamera đạp ga, âm thanh bá đạo lan xa, thu hút người qua đường xôn xao nhìn sang rồi nhao nhao thầm nói: không biết bắp cải tốt như vậy tối nay sẽ bị đầu heo nào ủn mất!
Dương Tố Tố và Ninh Thanh Thanh nhanh chóng lên chiếc Bentley Bentayga ở phía sau.
Triệu Ngạn trực tiếp ngồi vào ghế phụ của chiếc. Panamera, vừa lên xe liền vuốt ve nội thất sang trọng với ánh mắt hy vọng và mong đợi: "Chậc chậc, chiếc xe sang này quả nhiên có cảm giác khác với xe của tôi, đây mới là cuộc sống chứ…
"Anh đi xuống đi." Giang Tiếu Anh nhìn chằm chằm Triệu Ngạn nói.
"Hả?" Triệu Ngạn sững sờ, cậu còn chưa kịp nếm đủ cảm giác của chiếc xe sang trọng này mà, đã trực tiếp bị
Giang Tiếu Anh buông lời lạnh lùng.
"Anh ngồi ở hàng ghế sau, để anh Dương ngồi ở ghế trước, được chứ?"
"Cô.."
Mắt Triệu Ngạn đảo một vòng, nói: "Tôi là đàn em của anh Thiên, cô tôn trọng anh Thiên thì không thể không tôn trọng tôi nha người đẹp?"
"Tôi sợ anh chảy trước miếng lên xe tôi." Giang Tiếu Anh nghiêm túc nói.
"Phì.. Sau khi giúp Ninh Thanh Thanh và Dương Tố Tố ổn định chỗ ngồi, Dương Thiên đi đến đây, vỗ võ vai Triệu Ngạn: "Cứ để cậu ấy ngồi ở chỗ này, tôi ngồi ở xe sau."
"Chuyện này… Được."
Giang Tiếu Anh cố ngoái đầu lại nhìn thoáng qua hai người phụ nữ một lớn một nhỏ.
Cô nhìn ra được Dương Thiên ân cần đi theo người phụ nữ đó.
Cúng có thể nhìn ra một chút quan hệ của ba người. Rơi vào đường cùng, Giang Tiếu Anh không còn cách nào khác ngoài việc ở cùng một chiếc xe với Triệu Ngạn.
Trong lúc lái xe, Giang Tiếu Anh hỏi Triệu Ngạn: "Anh Dương và hai cô gái kia là người một nhà đúng không?"
"Ha ha… Triệu Ngạn thay đổi tư thế, cười khẩy, không nói gì. Giang Tiếu Anh: "…"
Tên nhóc Triệu Ngạn này chiếm được chỗ tốt lại còn thái độ, không thèm nói gì hết.
"Két!" Giang Tiếu Anh đạp phanh: "Thái độ với tôi, tôi có thể cho anh biến khỏi đây bất cứ lúc nào, hiểu không?”
"Cô… Đúng là đồ độc tài! Ức hiếp một người bình thường nho nhỏ như tôi thì vui vẻ gì, có bản lĩnh thì cô đi mà ức hiếp anh Thiên ấy, tôi nhìn ra được, cô không dám, đúng không?"
Triệu Ngạn không còn lựa chọn nào khác, muốn ngồi xe sang thì không thể khiêu khích chị đại này, vì vậy cậu ta đành phải thỏa hiệp, miệng mồm mau lẹ nói.
Triệu Ngạn gật gật đầu: "Cô đoán đúng rồi đó, đó là chị dâu của tôi và con gái của anh Thiên, Ninh Thanh Thanh và Dương Tố Tố."
"Anh nói gì?! Anh ta đã kết hôn rồi sao?!" Cho dù Giang Tiếu Anh đã sớm đoán được, nhưng khi nghe được lời xác nhận thì vẫn có chút không thể tin được, dù sao Dương Thiên nhìn cũng bằng tuổi cô, làm sao có thể có con gái lớn như vậy? Trong lúc nhất thời, Giang Tiếu Anh rơi vào trầm tư.
Sau vài hơi thở, Triệu Ngạc vui vẻ trở lại, đung đưa chân: "Sao vậy, người đẹp, cô thất vọng à?”
"Hả? …A, không có không có!"
Giang Tiếu Anh lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Anh nghĩ đi đâu vậy, tôi thất vọng gì chứ!"
Nói xong, "Két!" một tiếng dừng xe lại, lên tiếng: "Đến nhà hàng Kim Phúc Nguyên rồi!"