Có người trực tiếp nói: "Anh thật nực cười! Lời nói của lang băm mà tin được à?! Tất cả chỉ là dối trá thôi!"
"Đúng vậy, lúc này ngay cả bệnh viện quý tộc cũng bất lực, đừng dùng đến loại phương pháp buồn nôn này, sẽ chỉ lãng phí thời gian!"
Lý Hạo cũng đồng ý với lập luận này!
Lý Hạo nói: "Ca phẫu thuật thất bại có nghĩa là không còn cách nào để cứu vấn, tôi xin lỗi mọi người, tôi đã cố gắng hết sức nhưng đã thất bại. Theo lý mà nói, tôi không đủ tư cách để nói chuyện nữa, nhưng nếu thực sự muốn nói về viên thuốc của tên lang băm giang hồ kia, ha ha, tôi khuyên mọi người không nên tùy tiện nếm thử, nếu không, bệnh ác tính sẽ trở nên trâm trọng hơn, đến lúc đó mới thật sự là trở tay không kịp! Các người cũng không muốn ngài Giang ra đi không yên lòng đúng không…"
"Ừ, Đúng vậy… Bác sĩ Lý nói đúng… "Ừm, tôi cũng đồng ý với lời của Lý Hạo…"
Mọi người anh một câu tôi một câu nêu ra ý kiến của mình.
Đúng vào lúc này…
"Tôi tin anh ta!"
Một câu trái nghịch với ý kiến mọi người đột nhiên truyền đến, giống như một tia sét đánh vào màng nhĩ và nội tâm của
mọi người.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Giang Tiếu Anh.
Những lời này chính do là Giang Tiếu Anh nói, và viên thuốc màu đen trong tay cô chính là viên thuốc do Dương Thiên để lại.
"Tiếu Anh, đừng bốc đồng" Có người khuyên nhủ.
"Đừng có vò mẻ không sợ nứt chứ Tiếu Anh… Cô không nên tin lời của đám lang băm…"
Giang Tiếu Anh cười lạnh: "Ngoài anh ta ra tôi còn có thể tin tưởng ai nữa?"
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Từng người đến đây hôm nay có người nào mà không suy tính cho bản thân? Họ đánh bàn tính có lợi cho bản thân vô cùng khôn khéo, nhưng chỉ có duy nhất Dương Thiên không lấy một xu nào! Cho nên, vào lúc này Giang Tiếu Anh mới chợt hiểu ra, có lẽ, cô vừa mới tin nhầm người rồi!
"Dù sao cũng đã như vậy rồi, tôi cũng nguyện ý thử một lần, nếu xảy ra chuyện gì, Giang Tiếu Anh tôi sẽ tự mình gánh chịu mọi hậu quả!"
Khi Giang Tiếu Anh nói chuyện, khí chất không hề thua kém đàn ông! Lời nói ra mang theo khí thế khó mà cự tuyệt, không thể làm trái!
Khí thế cuồn cuộn khiến mọi người đều há miệng nuốt những lời vừa lên đến bên môi xuống bụng.
Lý Hạo đứng ra nói: "Tiếu Anh, đừng xúc động…
"Anh còn đủ tư cách ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi sao?" Giang Tiếu Anh phản bác không chút khách khí!
"Tôi…"
Khóe miệng của Lý Hạo khó xử co giật, hận không được †ìm một cái lỗ để chui vào, đành phải xấu hổ lắc đầu, dùng tay làm động tác mời:
"Vậy… Tùy cô vậy, nếu sau khi ăn xong có vấn đề gì, đừng trách tôi không cảnh cáo cô!"