Lam Nguyệt và Hồng Tuyết còn chưa lên xe liền nhìn thấy một chiếc việt dã Mercedes Benz bá đạo chặn đường chiếc Bentley, rồi thắng gấp, rẽ đuôi cực điêu luyện, không chút khách sáo chen xe của mình vào trong góc.
Phản ứng đầu tiên của Hồng Tuyết là sững sờ, sau đó nhìn lướt qua biển số xe A88888 kia thì lập tức buồn nôn, nhỏ giọng thầm thì một câu: "Lại là con cóc Vương Minh kiall!"
"Là tên đại thiếu gia theo đuổi cô?" Lam Nguyệt căn bản không phản ứng chiếc xe việt dã kia mà trực tiếp lên xe.
"Đúng vậy, phiền muốn chết!" Hồng Tuyết trợn mắt: "Tháng trước chặn ở cổng công ty tôi tám lần, làm trên dưới cả công ty đều nghĩ anh ta là bạn trai tôi, buồn nôn muốn chết!"
Lam Nguyệt cảm thấy rất buồn cười nên khẽ nói: "Loại công tử có tiền có thế, lại mặt dày mày dạn này rất khó tránh né, xe của chúng ta bị cản không ra được, tôi không nói gì đâu, dựa vào cô đấy."
"A… Mặt Hồng Tuyết trắng bệch, lộ ra vẻ mặt bất lực, sau một hồi ớn lạnh thì cô định đẩy cửa đi xuống mắng!
Kết quả người trong chiếc Mercedes Benz phía trước đã xuống xe.
Hắn ta mặc bộ áo khoác màu đen qua gối, ủng da đen bóng tỏa sáng, khăn quàng cổ ngầu lòi, dáng người cao gầy, nghiễm nhiên là một gã đàn ông toả ra mùi con ông cháu cha, nói một câu thanh niên tài giỏi đẹp trai cũng không đủ.
Hai mươi tuổi mà hắn ta đã lái xe sang, bên cạnh luôn có đàn em tùy tùng đi theo, dạng đàn ông này ngoắc ngoắc ngón tay thì không biết có bao nhiêu người đẹp đỉnh cao trong Long Thành khóc lóc chủ động muốn bò lên giường hắn ta.
Chỉ là Hồng Tuyết luôn cảm thấy ghê tởm loại người này! Cô chướng mắt từ tận đáy lòng!
Vương Minh lại cảm thấy mình rất ngầu.
Hơn nữa Vương Minh rất mưu mô, hắn ta cho rằng Hồng Tuyết là người phụ nữ mình muốn có được thì một ngày nào đó nhất định có thể kéo cô lên giường rồi chơi cho đã một lần! Không có gì hắn ta muốn mà không chiếm được!
"Ha ha, trùng hợp vậy, lại gặp mặt em rồi, Hồng Tuyết…"
Vương Minh đi đến bên cạnh chiếc Bentley rồi gõ gõ kính xe.
Hồng Tuyết hạ kính xe xuống, nổi giận đùng đùng: "Trùng hợp? Chỉ sợ không trùng hợp như vậy. Vương Minh, tôi đã nói với anh rồi, trừ phi tôi chết, nếu không vĩnh viễn không có ấn tượng tốt với loại người như anh! Làm phiền anh đừng bám dính như đỉa đói suốt ngày lẽo đẽo theo tôi được không? Anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sátI!!"
"Ha ha…"
Vương Minh cười khổ lắc đầu, kéo cửa ghế sau ra rồi trực tiếp ngồi vào.
Còn chuyện báo cảnh sát? Hắn ta sợ sao? Hay nói cách khác, hắn ta cần sợ hãi sao? Căn bản không cần!
Vương gia nắm giữ hơn bốn mươi phần trăm thị trường kinh tế của Long Thành trong tay, làm trụ cột kinh tế lớn của thành phố này, cha của Vương Minh là Vương Tùng Bách có thể xưng anh em với mấy quan chức lớn của Long Thành, ngồi vào ghế khách quý trong các tiệc rượu cấp cao. Mà Vương Minh tuổi còn trẻ đã là giám đốc công ty, tương lai rộng mở, cho nên phiền phức nhỏ bình thường rất khó lung lay địa vị của hắn ta, có thể nói là không cân chớp mắt lấy một cái.
"Hồng Tuyết, đừng chống đối anh như thế" Vương Minh châm điếu thuốc, ngồi ở phía sau vừa hút phì phèo vừa thở dài một tiếng:
"Hôm nay chúng ta không nói tình cảm riêng tư, bàn chuyện công việc được chứ?"
"Tôi và anh không có gì để nói!" Hồng Tuyết nổi giận quát: "Còn nữa, trên xe tôi không cho phép hút thuốc, làm phiền anh xuống xe! Dời xe của anh ra một chút, chúng tôi phải đi."
"Được, vậy không hút" Vương Minh ném điếu thuốc ra ngoài.
Ánh mắt hẳn ta đảo qua nơi xảy ra tranh đấu vừa rồi, nói ngay vào điểm chính: "Anh biết nhà các em đang phân cao thấp với nhà họ Mộ Dung Lĩnh Nam, bây giờ em đang rất cần cường giả, đúng không?”
"Làm sao anh biết?" Hồng Tuyết giật nảy mình!
Cuộc chiến với nhà họ Mộ Dung Lĩnh Nam luôn là bí mật, trừ bạn tốt Lam Nguyệt ra thì trước nay không có người thứ ba biết! Làm sao Vương Minh biết được?!
Lam Nguyệt vẫn luôn không mở miệng cũng trợn to mắt nhìn Vương Minh.
Vương Minh thì đắc ý nói: "Em nên hỏi anh là có chuyện gì liên quan tới em mà anh không biết không, ha ha."