• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau vài hơi thở, Lưu Hồ "Phụt!" một tiếng, phun ra một búng máu.

"Mẹ nó… Triệu Ngạn, mày dám đánh anh Hồ? Có biết thân phận của anh Hồ bây giờ là gì không? Mày thế mà lại vì Dương Thiên mà đánh anh Hồ? Muốn chết sao?!"

"Mẹ kiếp tụi mày, tao đánh đó thì sao!" Triệu Ngạn chắn trước mặt Dương Thiên:

"Lưu Hồ, mày lợi hại, có ngon thì thử mở miệng phun phân một chút nữa xem! Coi tao có đánh chết mày không! Tụi mày có tiền thì lợi hại lắm đúng không? Bạn học đều là cái loại này hả?"

"Mái! Triệu Ngạn mày dám, mày chết đi! Hôm nay. tao chơi chết mày!!"

Lưu Hồ ở đây đúng là làm ăn không tệ, Triệu Ngạn trở mặt tại chỗ, một chút mặt mũi cũng không cho, còn trực tiếp ra tay, nếu Lưu Hồ không có động tĩnh gì thì thật sự không còn mặt mũi nữa, gã quơ tay túm lấy chai rượu trên bàn lên, muốn đánh!

"Dừng tay!!"

Lúc này, La Tranh đột nhiên quát lớn một tiếng, giọng nói cao lên vài quãng tám!

"Làm cái gì vậy! Lưu Hồ, đứng sang một bên đi!" La Tranh khiển trách.

"Anh La, tôi…" Lưu Hồ vẫn còn có chút tức giận, nhưng gã lại không dám không nghe theo lời La Tranh.

Lúc này, La Tranh quay đầu lại, nhìn Triệu Ngạn đang thở hổn hển, cười lạnh nói:

"Triệu Ngạn, thằng nhãi cậu thật sự muốn chống đối tôi à?"

"Ai không cùng đường với anh Thiên thì tôi không cùng đường với người đó!" Nguyên tắc của Triệu Ngạn rất đơn giản, đi thẳng một đường, chưa từng quanh co lòng vòng.

"Ha hạ, tốt, rất tốt."

La Tranh nghiến răng nghiến lợi gật đầu: "Vậy thì, tôi nghĩ tôi có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu, cậu hỏi tôi, giàu thì lợi hại lắm đúng không? Tôi nói cho cậu bi giàu có quả thực không có gì ghê gớm, nhưng một số người thậm chí còn không có tiền… phải không?”

"Ha ha ha… Đúng vậy, giàu có quả thực không có gì ghê gớm, nhưng ở đây có một số người thậm chí còn không có tiền nha!"

Không biết là ai nhịn không được mà bật cười, hiện trường lại bị rung chuyển, những lời chế giễu, mỉa mai, khiêu khích, tràn ngập toàn bộ phòng bao.

Ninh Thanh Thanh ở bên cạnh quan sát, cô hiểu Dương Thiên, trên thực tế, Dương Thiên không say chút nào, từ ánh mắt của anh cô có thể nhìn ra được.

Triệu Ngạn kéo Dương Thiên nói: "Anh Thiên, chúng ta đi thôi!"

Tất cả mọi người đều cho rằng Dương Thiên đã say rồi, bao gồm cả Triệu Ngạn.

Trên thực tế, Dương Thiên chỉ muốn nhìn xem đám người này có thể chơi đùa lạ mắt đến mức nào.

Hiện tại thời gian đã sắp hết, đã đến lúc Dương Thiên ra tay.

"Đi? Đi cái gì? Tại sao phải đi?"

Dương Thiên thờ ơ mỉm cười, vẫy tay gọi người phục vụ tới, hỏi: "Ở đây còn rượu Mao Đài không?"

"Thưa anh, vẫn còn."

"Đem lên hai chai nữa, vừa rồi không phải cá cược là tôi uống bao nhiêu cậu ta uống bấy nhiêu sao? Tôi đã uống cạn hai chai, đúng không?"

"Vâng thưa anh, tôi sẽ đi lấy ngay."

Nhân viên phục vụ xinh đẹp ngoan ngoãn gật đầu, cô chưa từng thấy có người uống cạn hai chai Mao Đài mà còn chưa gục, lại còn có thể giục rượu người khác, hôm nay thật sự là được mở mang tầm mắt.

La Tranh giật mình khi nghe thấy Dương Thiên không hề nói năng lộn xộn chút nào.

'Thằng này vậy mà còn chưa say?!

'Theo tình huống bình thường không phải đã phải bất tỉnh rồi sao!?

"Này, Tiểu Dương, cậu không sao chứ?" La Tranh cố gắng hỏi.

"Không sao, ha ha, tôi có thể có thể làm sao chứ? Tôi hai chai cậu hai chai, đúng không?”

Tên đã lên cung, không thể không bản!

La Tranh suy nghĩ miên man tìm cách trốn tránh, nhưng trong lúc nhất thời đâu óc không thể xoay chuyển ra biện pháp nào, đành phải gật đầu đồng ý.

Nửa phút sau, hai chai Mao Đài lại được mang lên…

"Thưa ngài, khui cả hai chai sao?" Nhân viên phục vụ xinh đẹp hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK