• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đã từng đi lính?"

Ánh mắt Dương Thiên đảo qua hai tên to con nước da ngâm đen này.

Hai người đều sững sờ, đắc ý nhìn nhau rồi cười một tiếng.

"Không sai, thằng nhãi, không bằng bây giờ mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi Vương thiếu thì chúng tao sẽ tha cho mày, thế nào? Cỡ mày thì một tay tao có thể đánh hai mươi thằng!!! Ha ha ha…"

"Ha ha ha…"

Đầu của hai tên to con hất lên càng cao, trông rất trịnh thượng, cảm thấy mình ghê gớm lắm!

Vương Minh nghe thế cũng hài lòng cười. Trên thực tế, họ thật sự rất đáng gờm!

Một quyền của người lên đến thực lực cấp S có thể đạt tới một trăm bảy mươi lăm kgl

Ban đầu lúc còn trong quân đội, họ luôn là người nổi bật ở phương diện vật lộn hay đánh nhau.

Sau đó vì vài nguyên nhân đặc thù nên họ xuất ngũ, nhưng họ chẳng những không cảm thấy mình phụ lòng quốc gia bồi dưỡng, ngược lại còn chế nhạo những người có được thực lực lại không chịu rời khỏi quân đội để tự tìm đường mưu sinh.

Phải biết rằng phục dịch trong quân đội một tháng chỉ có hơn hai ngàn, nhưng hiện tại họ thế nào? Một quyền một trăm bảy mươi lăm kg, tùy tiện làm vệ sĩ cho người ta cũng đạt tới lương tháng mười lăm ngàn, thậm chí là hai mươi ngàn!

Chênh lệch gấp mười lần làm họ dần dần cảm thấy mình đã thuộc về xã hội thượng tầng!

"Quỳ xuống xin lỗi?" Ánh mắt Dương Thiên bỗng hiện lên một tia âm u, nhiệt độ chung quanh như hạ thấp xuống điểm đóng băng.

Cùng lúc đó, Dương Thiên nói ra từng chữ: "Tôi thấy kẻ nên quỳ xuống nói xin lỗi là hai người! Quốc gia bồi dưỡng thực lực, nắm đấm cho các người là để các người ra hà hiếp người tốt, bắt nạt kẻ yếu?"

"Đệu"

Hai người này lập tức cảm thấy mất mặt, hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó cất lời tuyên thệ dưới quốc kỳ, họ lập tức xấu hổ nắm chặt nắm đấm!

"Thằng nhãi!!! Sắp chết đến nơi còn nói đạo lý cái gì? Tao đã cho mày cơ hội, không biết nắm bắt thì đừng trách hai anh em tụi tao!"

"Nếu không phải hai người đã từng đi lính thì hôm nay tôi cũng không có ý định đánh các người."

Dương Thiên nói xong lời kỳ quái này thì đột nhiên ra tay! Hai tên to con da ngâm đen đều giật mình!

Họ không ngờ đối mặt với mình mà thằng nhãi này dám ra tay trước? Làm sao người này dám?!

Lá gan thật không nhỏ!

Phải biết răng người bình thường chỉ nhìn thấy thể trạng của hai anh em họ thôi đã bị dọa đến không dám thở mạnh một tiếng.

"Ha ha…" Vương Minh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lam Nguyệt và Hồng Tuyết mà nói: "Thằng này rất can đảm… Câu nói chơi ngu chết thì chịu chính là nói kiểu như nó?"

Vương Minh tiếp tục: "Nhưng nó vĩnh viễn không biết sức mạnh một quyền của hai anh em Thiện Tả Thiện Hữu đã đạt tới một trăm bảy mươi lăm kg! Hai người này phối hợp với nhau còn đạt tới hiệu quả một cộng một lớn hơn hai! Thằng nhãi này chết chắc!!! Một quyền hơn một trăm năm mươi kg, hai anh em Thiện Tả Thiện Hữu đều có thể nện nát đá hoa cương!"

Vương Minh đắc ý châm một điếu thuốc, cứ như đã nhìn thấy cảnh Dương Thiên đầu rơi máu chảy, quỳ xuống đất xin tha.

Lam Nguyệt và Hồng Tuyết rất sốt ruột! Nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng!

Thậm chí Lam Nguyệt còn định gọi điện thoại cho cha mình… Dù sao chuyện hôm nay xảy ra cũng là tại cô! Dương Thiên hoàn toàn vô tội!

Tên đểu cáng Vương Minh này thật sự quá đáng hận!

Hồng Tuyết sốt ruột tiến lên một bước, toàn thân run rẩy năm lấy tay Vương Minh: "Vương Minh!!! Có phải anh nhất định phải đuổi giết đến cùng không?! Tôi đã hứa đi uống rượu với anh, vì sao anh vẫn không chịu buông tha cho anh ấy?! Các người không oán không thù…"

"Ha ha”" Cuối cùng Vương Minh chỉ nói ra hai câu đơn giản: "Yếu chính là cái tội, ai bảo nó quá yếu?"

Mà hiện trường…

Dương Thiên ra tay!

"Đùng!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK