Mọi người ở hiện trường nhìn Dương Thiên uống rượu 56 độ mà như uống nước đun sôi để nguội, tất cả đều vô thức nuốt khan.
Bởi vì chuyện này quá mức dọa người!
Cho dù bản thân là quỷ rượu thì cũng không thể nốc thẳng từ miệng chai rượu chứ, đây là không muốn sống nữa hả?
Huống hồ, cái loại rượu Mao Đài này mọi người đều biết, nó ở một cấp độ hoàn toàn khác, tốc độ phát tác cũng cực nhanh. Về cơ bản thì người bình thường uống †ầm ba ly là đã bắt đầu đầu váng mắt hoa, trong vòng ba phút thì không thể đi đường theo đường thẳng nữa, trong vòng mười phút thì không thể nào uống thêm rượu nữa, đúng là uống rất đã, nhưng người bình thường thật sự không chịu nổi.
Nhưng mà, loại tình huống này xảy ra khi uống khoảng nửa lít.
Nhưng hiện tại thì sao? Tận hai chail
Miệng đối miệng chai, một chai chỉ mất năm giây.
Chuyện này nghe qua kinh khủng đến mức nào? Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy thì căn bản không ai tin tưởng có chuyện này xảy ral!
Nếu nói chai thứ nhất do không ai để ý, có thể là chai chưa đầy, Dương Thiên gian lận thì cũng được đi.
Nhưng chai thứ hai này, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, toàn bộ đều nhìn phục vụ khui rượu, là một chai đầy đủ, đảm bảo cả về chất lượng và số lượng! Vẫn trực tiếp uống sạch?
La Tranh sắp phát điên rồi.
Trong vòng mười giây bay mấy ngàn tiền rượu.
Tất nhiên, vài ngàn chẳng là gì cả… Điều quan trọng là Dương Thiên đã uống hai chai rồi, chẳng phải hắn cũng phải uống hai chai sao?!
Đây là muốn mạng hắn mà!
"Khụ khụ…"
Trong tiềm thức, La Tranh có chút xìu, hắn cười lạnh một tiếng rồi vỗ vỗ bả vai Dương Thiên:
"Ha ha, Tiểu Dương, tôi biết cậu chưa từng uống loại rượu cao cấp này, hôm nay tôi mời khách, cậu có thể uống tùy thích, phí tổn không thành vấn đề với tôi, nhưng mà cậu cũng đừng có uống nhanh như vậy chứ, không ai giành với cậu cả…"
"Ha ha…"
Ngay khi lời nói của La Tranh vừa thốt ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều bật cười!
Mà La Tranh hiển nhiên là có ý định tự giải vây cho. bản thân, không định uống hai chai khi đến lượt mình.
Có người nịnh bợ La Tranh tiến lên một bước, vỗ võ vai Dương Thiên:
"Tiểu Dương, bây giờ cậu sống chẳng ra sao, cậu mê rượu này như thế, một hơi uống cả hai chai. Chúng ta là bạn học cũ, hay là thế này đi, trạm xăng dầu nhà tôi đang thiếu quản lý kho, cậu tới giúp tôi canh cổng đi? Ha ha, một tháng cho cậu năm ngàn, về sau, trừ Mao. Đài ra, các loại rượu khác cậu có thể uống một hai chai mỗi tháng cho đỡ thèm, thế nào? Sau này đừng nghĩ tới Mao Đài nữa, thân phận cậu thế này uống vào chỉ lãng phí thôi!"
"Ha ha ha…"
Sau ba vòng rượu, tất cả mọi người bắt đầu lớn mật, lúc nói chuyện lại càng thêm bạo dạn, thấy Dương Thiên không lên tiếng, từng người tất nhiên càng thêm lớn mật!
Hơn nữa, biết La Tranh đang cố tình làm khó Dương Thiên, vì để nịnh nọt La Tranh, có người bước lên phía trước chế giễu:
"Khụ khụ, tôi nói này Lưu Hồ, trạm xăng nhà cậu nói thế nào thì cũng là trạm xăng lớn có tên có tuổi, nhiệm vụ quản lý kho hàng vất vả thế mà cậu một tháng chỉ cho có năm ngàn? Đủ xài hả? Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn học cũ, cậu thế này thật quá không nể tình…"
"Vậy cậu cảm thấy một tháng bao nhiêu là phù hợp?"
Mọi người đều cười khiêu khích, như thể bỗng nhiên Dương Thiên đã trở thành trò cười lớn nhất trong phòng!
"Để tôi xem, vậy thì cho năm ngàn mốt đi, thêm một trăm, xem xét trên việc chúng ta là bạn học cũ, tôi thêm một đĩa đậu phộng vào mỗi bữa rượu, thế nào? Ha ha ha ha…"
"Ha ha ha, lợi hại lợi hại, thật sự rất hào phóng nha…"
"Đúng vậy, quá hào phóng rồi, ha ha, chết cười, mỗi tháng thêm một trăm? Cái này mẹ nó cũng tính là tăng lương hả? Ha ha ha…"
"Đương nhiên tính, một trăm cũng là tiền, tôi ước. chừng quần áo của Tiểu Dương còn không tới một trăm kìa. Mỗi tháng mua thêm một bộ quần áo cũng không tệ mà, ha ha ha…"
"Ha ha…" Tất cả mọi người đều cho rằng Dương Thiên say rồi.
Đúng vậy, hai chai Mao Đài vào trong bụng, nếu không say thì chính là thần!
Triệu Ngạn thật sự tức giận, đột nhiên giơ tay đấm ra một đấm, đấm thẳng vào mặt Lưu Hồ:
"Mẹ mày, Lưu Hồ, mày nói chuyện không cho người khác chút mặt mũi được à? Mày có tiền thì ngon lắm hả?!"
Lưu Hồ che mặt hồi lâu không nhúc nhích, tất cả mọi người đều im lặng, giật mình, lắng lặng nhìn cảnh này.