Sau khi Dương Thiên rời khỏi biệt thự nhà họ Giang, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng anh đã sớm chửi rủa.
Không phải anh tức giận vì những người này không tôn trọng anh, dù sao thì là một người lính anh đã sớm quen với việc nỗ lực mà không được hưởng vinh quang.
Điều khiến Dương Thiên thực sự tức giận chính là sự vô tri của nhóm người này! Bao gồm Giang Nguyên Sơn, Giang Tiếu Anh, Lý Hạo và hơn chục người được gọi là "chuyên gia" hạng nhất trong đại sảnh kia.
"Nhiều người như vậy, thế mà không có nổi một người biết nhìn hàng, ha ha…"
"Giang Tiếu Anh, tôi chờ cô phải vừa khóc vừa cầu xin tôi."
Tình trạng của Giang Nguyên Sơn không thể trì hoãn thêm nữa, quả thực rất nguy kịch, tính mạng của ông có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cho nên Dương Thiên tin rằng cái ngày mà cô gái Giang Tiếu Anh kia chủ động đến cầu xin anh cứu cha cô ta nhất định sẽ không quá xa.
Dương Thiên nhanh chóng đi bộ về nhà, sáu năm trong quân đội khiến anh đã quen với việc đi bộ khắp nơi, không hề có chút áp lực nào về thể lực hay sức mạnh của đôi chân.
Nửa tiếng sau, Dương Thiên về đến nhà.
Dương Tố Tố đã dậy rồi, cô bé đã tắm rửa và ăn sáng xong, dì chủ nhà đang chơi trốn tìm với cô bé. Cô gái nhỏ rất vui vẻ, càng vui hơn khi thấy cha mình trở về, không để tâm tới việc trốn nữa mà trực tiếp lao ra ngoài, dang hai cánh tay mũm mĩm dễ thương ra muốn được ôm một cái.
"Cha… Cha về rồi!"
Dì chủ nhà nghe được lời nói của Tố Tố thì cũng vội đi ra ngoài, quả nhiên, Dương Thiên đã trở lại.
"Ây, Tiểu Thiên, không phải cậu đi ra ngoài tìm việc làm sao? Sao về sớm vậy?" Dì chủ nhà nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Dì chủ nhà, là vầy, tôi nộp hồ sơ trước, sau đó công ty bảo tôi về chờ tin tức nên mới về sớm một chút."
Tố Tố nhìn thấy cha mình trở về thì hớn hở ra mặt, dì chủ nhà tất nhiên cũng cao hứng theo:
"Được, được, nhìn Tiểu Thiên tuấn tú lịch sự như vậy, lại có bản lĩnh, nhất định có thể tìm được công việc tốt!"
"Cảm ơn dì chủ nhà." Dương Thiên cười nói.
Dì chủ nhà hiền hòa lắc đầu: "Cậu cũng gọi tôi là dì Đường giống Thanh Thanh đi, đừng gọi dì chủ nhà, nghe sao sao ấy."
"Ha ha, Được."
Cảnh tượng một nhà bốn người ba thế hệ khiến trong lòng Dương Thiên cảm thấy vui vẻ, đột nhiên, anh nhớ đến cha mẹ ruột của mình.
Năm đó, gia cảnh ưu việt, chớp mắt đã biến mất.
Cha mẹ đều chết trong một tai nạn xe kỳ lạ, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Mình, lại trở thành chó rơi xuống nước, người người đòi đánh!
Hết thảy những chuyện này là do ai mang đến?!? Bất tri bất giác, ánh mắt Dương Thiên lóe lên sát khí lạnh thấu xương, ảm đạm, lạnh lẽo, không có còn một chút ấm áp
nao…
Khiến cho Dương Tố Tố đang ngồi trên đùi ba ba cảm nhận được sự lạnh lẽo này, cô bé giật cả mình, hỏi cha mình:
"Cha ơi, cha sao vậy ạ? Cha không vui sao?"
"Không, không có." Dương Thiên thở dài một hơi, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhìn cô bé: "Cha không sao…"
"Khu khụ…
Cơn ho của dì Đường càng ngày càng nghiêm trọng.
Tối hôm qua khi luyện dược Dương Thiên đã nghe được, càng về khuya lại ho càng nhiều, điều này chứng tỏ bệnh tình đã rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi và giấc ngủ bình thường của bà.
Mà một khi bệnh tình ảnh hưởng đến giấc ngủ sẽ trở thành một vòng tuần hoàn ác tính, dẫn đến tình trạng bệnh ngày càng trầm trọng.
Lúc này, ánh mắt Dương Thiên sáng lên, anh chợt nhớ tới hai viên đan dược còn sót lại trong túi.