• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn lễ của hai người được tổ chức tại khách sạn sang chảnh bậc nhất Trung Quốc. Đây cũng là địa điểm mà các ngôi sao điện ảnh thường chọn để tổ chức hôn lễ của họ.

Hôm ấy, trong phòng trang điểm, An Kỳ đang ngồi để nhân viên trang điểm cho mình thì Trương Thần bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút buồn bã, anh liền đi đến bên cạnh và hỏi:

- Sao vậy? Em hối hận khi gả cho anh sao?

- Không có.


- Không có thì cười lên cho anh xem, hôm nay em là cô dâu của anh, phải cười thì mới đẹp được.

Cô liền cười một cái rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ ban đầu. Trương Thần mang ghế đến và ngồi bên cạnh. Anh nắm lấy bàn tay của cô, trấn an:

- Đừng lo gì cả, anh luôn ở bên cạnh em.

- Em lo quá, lát nữa sẽ gặp rất nhiều người, em thật sự rất ngại. Nhưng có khoảng bao nhiêu vị khách quý?

- Để anh xem... ừm... hình như là có Phong tổng và vợ cả anh ấy, Phó tổng của đến cùng với vợ, Vũ tổng cũng thế, và cả Giám đốc Mặc cũng cùng vợ đến.

Nghe xong, Du An Kỳ liền dò đầu bức tóc, than:

- Sao lại nhiều khách quý đến vậy chứ? Thế, anh Đông Lượng có đến không?

- Hôn lễ của chúng ta, cậu ấy sao có thể thiếu. Thôi, em chuẩn bị đi, anh ra ngoài xem họ chuẩn bị.

Đến khi nhân viên đã trang điểm xong, Du An Kỳ cũng đã khoác trên người chiếc váy cưới. Nhưng vẻ mặt cô lúc này cũng chẳng mấy tươi tắn. Cô ở trong phòng một mình, nhìn vào gương. Bất giác cánh cửa một lần nữa mở ra, cứ ngỡ là Trương Thần lại vào nên cũng không quan tâm, cứ nhìn xuống bàn. Nhưng khi tiếng kêu ấy cất lên, Du An Kỳ liền xoay người lại, trong lòng hết sức kinh ngạc:

- Angel!

Chính là giọng nói của Hà Hoa Tử. Nhìn thấy Hà hoa Tử, hai mắt Du An Kỳ liền sáng rực trở lại. Hoa Tử đi đến và ôm lấy An Kỳ vào lòng, không quên chúc phúc:

- Tân hôn vui vẻ.

- Cảm ơn chị.

Du An Kỳ nói tiếp:

- Em cứ nghĩ là chị không đến nên buồn từ sáng đến giờ.

- Ngốc quá, ngày trọng đại của cuộc đời em sao chị lại không đến chứ? Em sắp là vợ người ta rồi, mau cười lên, cho chị thấy sự hạnh phúc của em.

Du An Kỳ liền nở nụ cười hạnh phúc, theo nư ý của Hà Hoa Tử. Đối với cô, Hoa Tử đến tham dự hôn lễ hôm nay chính là món quà lớn nhất mà cô nhận được. Cô tiếp tục hỏi thăm:

- Chị quay về đây, có ai biết không?

Hoa Tử lắc đầu, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.

- Vậy khi nào chị rời đi?

- Ngày mai.


Du An Kỳ không kiềm được mà thán:


- Sao chị lại chịu khổ đến vậy chứ. Đến tham dự hôn lễ của em mà cứ như tù nhân trốn ngục, nhanh đến rồi nhanh đi.


- Hôm nay ngày vui của em, đừng nói những chuyện này nữa. Chị ra ngoài đây, em cũng chuẩn bị đi, sắp đến giờ làm lễ rồi.


Khi váy cưới Du An Kỳ chạm đất, Giang Hải ngồi ở bàn gần sân khấu nhất không khỏi ngước nhìn trước vẻ đẹp lỗng lẫy của cô hôm nay. Hà Hoa Tử thì ngồi trong một góc, bất giác mỉm cười, mừng vui cho cô. Đến phần ném hoa cưới, có vẻ như khách mời ai cũng háo hức, muốn có được đóa hoa của cô dâu. Nhưng hạnh phúc cũng nên thuộc về nguời xứng đáng có được nó. Đóa hoa cưới cứ thế mà nằm trong tay Lý Đông Lượng. Mọi người thấy vậy liền nhanh chóng đến chúc mừng anh sớm tìm được người cùng mình đi đến suốt cuộc đời. Hoa Tử cũng thầm chúc cho anh rồi quay người rời đi. Nhưng có vẻ như, chỉ có anh là biết rõ, nhiều năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của người cùng mình đi suốt cuộc đời, nhưng anh lại không biết rằng, hôm nay người ấy cũng có mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK