Nhân đây mình xin chúc các bạn độc giả có một năm mới thật vui vẻ, gia đình khỏe mạnh, công việc cũng như việc học luôn suôn sẻ.
Nhớ đến đêm giao thừa năm 2018, mình cũng đang trong quá trình viết truyện " Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc Đạo ". Mới đó mà nhanh thật. Vậy là lại kết thúc một năm nữa, chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua những giai đoạn thăng trầm của các nhân vật trong truyện. Không biết là có bạn nào đã theo dõi mình từ quyển " Bảo Bối Của Tổng Tài " cho đến nay hay không? Nếu có thì, cảm ơn bạn! Cảm ơn bạn đã không " bỏ rơi " mình. Cảm ơn bạn đã cùng mình đi suốt quãng đường vừa qua. Hy vọng các bạn sẽ luôn cùng mình bước tiếp trên con đường phía trước.
Và mình cũng muốn nói với các độc giả, năm mới đã bắt đầu, chúng ta hãy cùng nhau tích cực tạo nên những kỳ tích mà người khác tưởng chừng như không thể. Những điều không vui hoặc không hài lòng, hãy bỏ lại ở năm cũ. Quá khứ không hối hận, hiện tại luôn nỗ lực.
Nãy giờ có vẻ như mình nói hơi nhiều, vậy nên, cho phép mình nói lời này trước khi " cho " các bạn đọc truyện. Gửi các bạn độc giả yêu quý, mình từng đọc một câu như thế này: " Nếu bạn không hành động, năm mới cũng không đại diện cho sự khởi đầu mới; chỉ cần bạn hạ quyết tâm, mỗi ngày đều là một khởi đầu mới ". Chúc các bạn năm mới vui vẻ.
------------
Sáng sớm tinh mơ, Du An Kỳ thức dậy. Cô mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường, trên người không một mảnh vải, vẫn còn may là còn có chăn phủ phía trên cơ thể cô. Cô bước chân rời khỏi giường mới thấy lưng mình đau nhức, không chỉ lưng, chân cô còn suýt không đứng vững. Cũng là do cái tên Trương Thần đáng ghét, đêm qua không ngừng hành hạ cô ra nỗi này. Trong khi bây giờ cô đang mệt mỏi,người đầy đau nhức, còn hắn thì vẫn ung dung đi làm như thường ngày. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng phải cảm ơn thấy vì tối qua vẫn còn chút lương tâm, bế cô quay trở lại phòng ngủ.
An Kỳ đi xuống dưới nhà đầy vội vàng, vì lúc cô tắm xong, nhìn đồng hồ thì phát hiện sắp trễ giờ đi làm. Thấy cô đầy hoảng loạn chạy xuống nhà, dì Quế không biết đã xảy ra chuyện gì, cất giọng đầy lo lắng, hỏi:
- Du tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Sao cô lại hốt hoảng đến vậy?
Du An Kỳ nghe dì Quế hỏi, dù sắp trễ giờ nhưng cô vẫn trả lời dì như thường:
- Con sắp trễ giờ làm rồi dì. Thôi, con đi đây, chào dì!
- Ah nhưng mà...
Dì Quế chưa nói hết câu, An kỳ đã chạy ra khỏi biệt thự. Dì thấy vậy liền thở dài rồi lắc đầu. Dì lấy điện thoại ra và gọi điện:
- Thiếu gia, Du tiểu thư hôm nay không ăn sáng, cô ấy dường như sắp trễ giờ làm, dáng vẻ rất vội vàng.
Trương Thần đang trong phòng làm việc, nghe dì Quế báo cô không ăn sáng, anh liền chau mày, giọng điệu có chút khó chịu:
- Vậy đổ bỏ đi.
Dứt lời, Trương Thần liền tắt máy. Anh đặt điện thoại lên bàn, phía trên điện thoại có đặt một tấm hình. Trong tấm ảnh ấy, Trương Thần cười rất tươi, trông anh rất vui vẻ. Khác xa so với vẻ mặt bây giờ.
Đột nhiên, Trương Thần nhớ đến cảnh cùng Du An Kỳ hôm qua. Thật ra anh vẫn không hiểu tại sao hôm qua mình lại muốn chiếm lấy cô đến vậy. Chẳng lẽ là do thấy cô nằm dưới bị mấy tên lưu manh kia giở trò đồi bại? Càng không thể là do anh ghen? Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Thần đã nghĩ ra một lý do tự mình thấy có lý. Là: Du An Kỳ vốn đã bán thân cho anh, bây giờ anh chỉ xem cô như một món đồ chơi. Mà đồ của anh, lại không thích bị người khác động vào.
Nhưng cho dù Trương Thần có đưa ra bao nhiêu lý do đi nữa, anh vẫn không thể lừa gạt chính bản thân mình. Người hiểu rõ anh nhất không ai khác, là chính bản thân anh.
Nói đến An Kỳ, lúc này cô đang ở tiệm caffee, thật may là lúc nãy cô không đến trễ. Mà hôm nay hình như Hà Hoa Tử không đến tiệm. Đang suy nghĩ về những chuyện xung quanh Hà Hoa Tử, bỗng nhiên một cô bé đang đứng bên cạnh Du An Kỳ. Nhìn thấy cô, cô bé ấy đột nhiên hỏi một câu khiến An Kỳ chút nữa muốn tìm lỗ để chui xuống:
- Chị An Kỳ, đêm qua nhà chị có rất nhiều muỗi sao?
Câu hỏi đầy ngây ngơ của cô bé làm Du An Kỳ phải suy nghĩ. Vì cô vẫn chưa hiểu ý của cô hỏi ấy là gì
- Không có. Chỗ chị ngủ làm gì có muỗi.
- Thế tại sao gần phía sau cổ của chị lại có nhiều vết đỏ vậy? Có cần em lấy gương cho chị xem thử không?
Cô bé vừa dứt lời, Du An Kỳ liền giật mình. Chết thật! Cô quên mất đêm qua tên kia liên tục cắn gần phía sau cổ của cô. Trước khi rời đi, An Kỳ còn đầy bình tĩnh trấn an cô bé kia:
- Em đừng lo, chị đi soi gương thử.
Nói rồi, Du An Kỳ liền chạy vào nhà vệ sinh xem thử. Quả thật, những vết đỏ vẫn ở đây. Cô thầm chửi Trương thần, đêm qua hành hạ cô chưa đủ sao, lại còn khiến cho cô suýt nữa không biết phải giải thích như thế nào với câu hỏi lúc nãy. Có lẽ là do buổi sáng vẫn còn buồn ngủ nên An Kỳ không để ý đến những vết đỏ này đã xuất hiện ở cổ mình. Nhưng quan trọng hơn là, bây giờ cô phải làm sao để che nó? Cô không mang theo áo khác, bây giờ cũng không thể chạy ra bên ngoài mua khăn choàng. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đã có cách, cô quyết định sẽ xõa tóc. Vì sở hữu mái tóc dài nên An Kỳ hy vọng nó sẽ che mất những dấu đỏ đêm qua. Không chỉ dấu vết đêm qua, mà còn có dấu vết đêm đầu tiên cuả cô, cũng cần được nó che đi.
Chưa dừng lại tại đây, Du An Kỳ còn đặt biệt gửi tin nhắn đến Trương Thần:
- Nhờ những dấu vết đêm qua anh mang lại cho tôi, mà hôm nay tôi suýt phải đi tìm chỗ để trốn.
Nhận được tin nhắn của cô, tưởng đâu anh sẽ không hồi âm lại. Nào ngờ, Trương Thần chỉ nhắn ngắn ngọn một câu như này:
- Chỉ cần cô mãi nhớ đến chuyện xấu hổ này, tâm trạng tôi cảm thấy tốt hơn.
Nhận được câu trả lời của anh, Du An Kỳ vừa tức giận nhưng cũng cười một cách khó tin, cô thốt lên;
- Không phải chứ!
Cô định ném chiếc điện thoại đi. Nhưng dường như nhớ đến một điều gì đó khiến cô cất đi điện thoại. Điều mà An Kỳ nhớ chính là: điện thoại này là của mình, ném vỡ thì không có gì để sử dụng. Cũng đâu phải là anh ta cho tiền mình mua nó, tội gì phải làm vậy.
Sau khi đã nhắn tin với Trương Thần, Du An Kỳ mang theo tâm trạng không mấy vui vẻ ra ngoài. Bước ra, cô thấy Hà Hoa Tử cũng đang ở tiệm. Vừa nhìn thấy An Kỳ, Hà Hoa Tử nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi gọi cô vào phòng nói chuyện.
🎵background music🎵
Anh Đang Ở Đâu Đấy Anh - Hương Giang Idol