Không lâu sau, bên ngoài có tiếng xe đang chạy đến gần và dừng lại. Tiếng bước chân đang bước vào bên trong. An Kỳ nghe thấy giọng mừng rỡ hẳn lên của Dương Thi Nhi:
- Anh đến rồi.
- Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi không có thời gian.
- Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu. Chỉ là, có vật của Mạn Mạn, muốn đưa lại cho anh.
Du An Kỳ nghe thật kĩ, phát hiện là giọng của Trương Thần. Nhưng cô vẫn muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trương Thần nghe Dương Thi Nhi nói vậy, liền sốt sắng:
- Vậy thì cô mau đưa ra.
- Nhưng trước tiên, em muốn anh phải trả lời câu hỏi của em.
Trương Thần liền nhíu mày. Không phải vì anh tức giận, mà anh muốn cô ta lập tức nói.
- Anh vẫn còn yêu Mạn Mạn chứ?
Nói đến đây, đầu Dương Thi Nhi liền quay một chút về phía căn phòng đang ở trong, miệng cô ta hơi nhếch lên, như muốn An Kỳ nghe rõ câu trả lời của Trương Thần:
- Yêu, tôi vẫn yêu Mạn Mạn, vẫn còn rất yêu Mạn Mạn.
Nói thế, nhưng Trương Thần dường như không có dũng khí để ngước mặt lên nói. Trong thâm tâm anh, anh vẫn còn rất yêu cô. Dù biết cô đã mất rất lâu, rất lâu rồi.
Du An Kỳ nghe được Trương Thần nói vẫn còn yêu Mạn Mạn, đột nhiên cô có chút đau đớn. Anh yêu Mạn Mạn, vì thế, anh vẫn luôn coi cô là Mạn Mạn. An Kỳ cố gắng bình tâm để nghe cuộc nói chuyện của hai người. Cô rất muốn, sau khi nghe xong, cô sẽ có đủ dũng cảm để từ bỏ một vài thứ...
- Vậy tại sao anh lại luôn quấn quít với Du An Kỳ? Anh biết đó, nếu như Mạn Mạn ở trên thiên đàng biết được những chuyện này, em chắc rằng cô ấy sẽ không vui.
Cô ta vừa nói, vừa nhíu mày, tỏ vẻ đau buồn, không hài lòng.
- Du An Kỳ mãi mãi không thể thay thế cô ấy trong lòng tôi.
Trương Thần trả lời đầy nhẹ nhàng.
Du An Kỳ lần này nghe được, cũng chẳng thế giữ được chút bình tĩnh. Cô giận đến run người, nhưng khi nghĩ đến lỡ như ảnh hưởng đến đứa trẻ, cô liền buông xuống.
Ngay lúc ấy, có vẻ như Dương Thi Nhi đã hài lòng, như những gì cô ta mong muốn, liền xoay qua căn phòng có Du An Kỳ, cất cao giọng, gọi:
- Cô đã nghe rõ rồi chứ?
An Kỳ bên trong phòng, lưỡng lự mãi. Cô cứ định nắm lấy tay cầm cửa, rồi lại buông xuôi. Cuối cùng, cô lại quyết định bước ra ngoài. Cô biết, nếu như cô bước ra sẽ không cầm được nước mắt mà khóc. Vậy nên An Kỳ đã thỏa thuận với bản thân, sẽ không rơi một giọt nước mắt nào. Cô vừa bước ra, Trương Thần khá bất ngờ vì có sự xuất hiện của An Kỳ.
- Tại sao cô lại ở đây?
- Nếu như không ở đây, làm sao nghe được những lời đầy thâm tình này của anh, Trương tiên sinh?
Du An Kỳ với giọng đau khổ.
Trương Thần quay sang Dương Thi Nhi, nạt:
- Là cô cố ý sắp đặt?
Nào ngờ anh lại bị Du An Kỳ lớn tiếng nói:
- Nếu như không có cô ấy, tôi làm sao có thể biết những chuyện này.
- Trương Thần, đối với anh, tôi thật sự không có giá trị gì sao?
Giọng Du An Kỳ trầm xuống hẳn.
- Ngoài làm ấm giường, cô hoàn toàn không có giá trị.
Trương Thần vừa dứt lời, Du An Kỳ đã nhìn anh. Cô nhìn anh với đôi mắt đầy sự tuyệt vọng, giọng đầy thê lương:
- Hóa ra, trong lòng anh, Du An Kỳ tôi mãi mãi chỉ là kẻ thay thế.
An Kỳ vừa dứt lời, cô liền phá lên cười. Giọng cười đầy chua xót, khiến người ta vừa thương lại vừa thấy khiếp đảm. Cô ngưng cười, nhìn thẳng vào mắt anh, dõng dạc nói:
- Trương Thần, mong anh hãy nhớ cho thật kĩ, TÔI HẬN ANH. Cả đời này, tôi cũng không muốn tha thứ cho anh. Cũng mong anh nhớ rằng, Du An Kỳ này, chẳng phải là kẻ thay thế cho bất kì ai.
Nói đến đây, cô liền đưa mắt liếc Dương Thi Nhi đang dương dương tự đắc.
An Kỳ vừa dứt lời, cô liền rời đi. Nhưng khi rời đi, cô không thể kiềm chế được nữa, nước mắt cứ mãi trào ra. Cô tự trách bản thân rằng đã nói sẽ không vì người không xứng đáng mà rơi một giọt nước mắt nào cả. Vậy mà bây giờ... nước mắt giàn giụa. Cô vừa bước đi, lại vừa khóc đầy thê thảm.
Du An Kỳ đầy thất vọng vì ai kia. Trái tim cô bây giờ đau lắm! Bị người khác giẫm đạp lên, bị ai đó giết chết... cô cũng chẳng còn hy vọng gì về tương lai. Cô cứ đi mãi, đi mãi; vừa đi, vừa khóc khiến người khác nhìn vào cảm thấy đầy thương cảm.
Trương Thần và Dương Thi Nhi vẫn chưa rời khỏi. Cả hai người vẫn còn có chuyện để nói. Anh dùng thái độ đầy căm ghét, nói:
- Cô hài lòng rồi chứ?
- Cô ta vẫn còn ở bên cạnh anh.
- Cô lại muốn gì nữa đây?
- Đuổi cô ta đi, cả đời này cũng không muốn cô ta gặp lại anh.
- Chuyện này đã như ý của cô. Đừng nhiều lời, vật của Mạn Mạn đâu?
Dương Thi Nhi nhếch mép cười, vẻ đầy hài lòng với những việc mình làm:
- Em lừa anh thôi.
- Cô...
- Nếu không lừa anh, Dương Thi Nhi em làm sao có thể mượn tay anh để đuổi Du An Kỳ đi chứ?
Dứt lời, Dương Thi Nhi liền cười, dáng vẻ đầy hài lòng về những chuyện mình làm. Trương Thần tức đến chẳng thể nói thêm gì. Anh lập tức rời đi, cũng tò mò không biết An Kỳ đã đi đâu rồi? Cô chạy xung quanh tìm nhưng không thấy. Chợt thấy lo lắng.
🎵 background music🎵
Human - Madilyn Bailey