Cô chống tay xuống đất và cố gắng đứng dậy. An Kỳ đi đến chỗ hai kẻ đang đánh nhau, thẳng tay xô Trương Thần ra xa. Cô cũng không quên giáng cho anh một cái tát đầy đau đớn, rồi lớn tiếng quát:
- Anh điên đủ chưa?
- Anh điên? Phải, anh thật sự điên rồi. Anh vừa nhận được tin em uống rượu bị quấy rối liền lo lắng chạy đến. Anh thấy hắn cưỡng hôn em liền đánh hắn.
Vừa nói, Trương Thần cũng vừa cười tự giễu. An Kỳ liền quát lại anh:
- Là chúng tôi tự nguyện hôn nhau, liên quan gì đến anh?
Nghe Du An Kỳ nói thế, vẻ mặt Trương Thần liền buồn rười rượi. Giang Hải liền đi đến kế bên, cố tình choàng tay qua eo An Kỳ, giọng đầy giễu cợt, nói:
- Trương tổng, phiền anh lần sau trước khi đánh người khác, phải xem lại bản thân có tư gì hay không?
Một lần nữa thấy Giang Hải chạm vào người Du An Kỳ, Trương Thần liền cảm thấy vô cùng khó chịu, ánh mắt đầy tức tối. Anh lập tức đến đấm vào mặt Giang Hải, cảnh cáo:
- Đừng chạm vào người phụ nữ của tôi.
Sau đó, anh tiếp tục đánh Giang Hải không ngừng. Những cú đấm sau càng mạnh tay hơn, khiến cho Giang Hải không thể nào đỡ được cũng như đánh trả lại, chỉ có thể để cho anh đánh đến khi chán thì sẽ tự dừng lại. Du An Kỳ lúc này thấy Giang Hải bị đánh cũng chẳng thể đánh trả lại, cô lo lắng cho Giang Hải, liên tục ngăn Trương Thần:
- Đừng đánh nữa... đừng đánh nữa...
Vừa nói, cô liền bị anh nắm chặt lấy cổ tay, trừng mắt nhìn rồi nói:
- Em lo lắng cho hắn?
- Anh buông tay tôi ra... buông ra...
Trương Thần dùng lực để nắm tay An Kỳ, khiến cô bị đau ở cổ tay. Cô vừa nói vừa đánh vào người anh không ngừng. Nhưng càng đánh, cô càng cảm nhận được mình chẳng còn tí sức lực nào nữa. Trước mắt An Kỳ đen dần và rồi, cô đã ngất đi. Trương Thần vội bế cô vào xe và đưa về biệt thự, bỏ mặt Giang Hải đang nằm trên đường.
Trở về biệt thự, anh đưa cô vào phòng và gọi dì Quế đến chăm sóc. Còn anh thì ở suốt trong phòng làm việc. Anh căn dặn dì Quế, khi nào cô tỉnh lại, lập tức báo cho anh biết. Một lúc sau, khi anh đang đọc sách, nghe dì báo rằng cô đã tỉnh lại, anh vội chạy đi mà không kịp gấp sách lại ngay ngắn.
Bước vào phòng, thấy Du An Kỳ đang ngồi co người trên giường, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, nét mặt vô cùng buồn bã nhìn ra bên ngoài. Trương Thần đi đến, hỏi cô:
- Em có đói không? Nếu đói, anh mang thức ăn lên.
An Kỳ không để ý, ánh mắt cô vẫn hướng ra bên ngoài.
- Lúc nãy em ngất đi, anh thật sự rất lo...
Thấy cô vẫn ngồi bất động, gương mặt cũng chẳng thể hiện tí cảm xúc nào. Trương Thần không thể kiềm chế được nữa. Anh trở nên hung hăng, đi đến chỗ An Kỳ ngồi và đè cô xuống giường, không quên giữ chặt hai tay cô hai bên, giận dữ nói:
- Du An Kỳ, em tốt nhất đừng vượt quá giới hạn của anh.
- Anh thích khống chế người khác đến vậy sao?
Giọng nói vô cảm của cô làm cho anh chết lặng.
- Có ai nói với anh rằng, khi anh trói buộc một người, cho dù anh có nuông chiều, dịu dàng với họ thì vẫn khiến họ cảm thấy chẳng thoải mái.
- Anh hỏi em, em có thật sự yêu anh chưa?
- Chưa. Cả đời này tôi cũng chưa bao giờ yêu anh.
- Vậy anh càng phải khống chế em, và em cũng không có tư cách gì để phản đối điều đó.
Trương Thần nghe cô trả lời đầy kiên định. Anh ngước đầu, hít một hơi thật dài rồi nhìn cô với ánh mắt đầy dục vọng.
- Du An Kỳ, em nghe cho rõ đây, anh không có được em, những kẻ khác càng không.
Dứt lời, giọng nói anh đầy nguy hiểm, nói:
- Em biết anh định làm gì em mà, đúng không?
- Anh cứ làm những gì anh muốn, và tôi sẽ xem đó như bị chó cắn.
- Được, vậy em chuẩn bị nhận hình phạt đi.
🎵background music🎵
Anh Thật Sự Yêu Em - Lý Tông Thịnh