• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du An Nhiên hoảng sợ khi thứ ánh sáng ấy cứ lao thẳng đến mình, cô bé ngã xuống. Chiếc xe chạy đến cũng dừng kịp lúc, nếu không đã tông thẳng vào người An Nhiên.

Peter từ trên xe bước xuống, thấy là một cô bé, anh càng hoảng hơn. Anh đã An Nhiên và hỏi:

- Cô bé, không sao chứ?

- Không sao!

Peter sau khi đỡ An Nhiên và dìu cô bé vào bên lề đường. Anh hỏi thăm thêm tại sao lại xuất hiện ở nơi vắng vẻ thế này. Cô bé trả lời mình đi lạc, không nhớ đường về. Đến khi anh hỏi có cần đi nhờ xe hay không, An Nhiên sợ bản thân gặp kẻ người xấu nên đã từ chối. Nhưng Peter lại không yên tâm để một cô nhóc đứng ở đây một mình. Anh định đưa An Nhiên đến sở cảnh sát, ở đó có lẽ an toàn hơn. Nhưng An Nhiên lại từ chối, cô bé sợ rằng khi mình lên xe, Peter lại không đưa mình đến sở cảnh sát mà đưa đến nơi khác thì sao? Cuối cùng, An Nhiên giả vờ rằng mình đã gọi người thân đến đón để đuổi khéo Peter đi.

Khi Peter quay vào xe, Trương Thần vẫn ngồi đọc hợp đồng, anh hỏi:

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?


- Có một cô bé bất cẩn bị ngã.

Dứt lời, Peter chạy xe đi. Khi xe chạy, Trương Thần liền bỏ bản hợp đồng xuống, anh nhìn qua ngoài cửa. Ngang đến chỗ An Nhiên đang đứng, Trương Thần,liền nhận ra cô bé, lập tức kêu Peter dừng xe.

Anh hiên ngang bước xuống xe, đi đến chỗ An Nhiên. Cô bé ngước nhìn anh, nó cũng nhận ra anh, liền gọi:

- Thúc thúc, là chú sao?

- An Nhiên nhận ra thúc sao?

An Nhiên lúc này mới cảm thấy nhẹ người mà cười. Trương Thần thắc mắc hỏi:

- Sao An Nhiên lại đứng ở đây một mình? Mẹ và An Khải đâu?

- Con...

Thấy cô bé có điều khó nói, cùng với việc đứng bên ngoài cũng không tiện nói chuyện. Trương Thần đưa An Nhiên vào xe và hỏi:

- Giờ thì con có thể kể cho thúc thúc nghe đã xảy ra chuyện gì không?

- An Nhiên cãi nhau với mẹ... nên đã chạy ra khỏi nhà, cuối cùng lại không nhớ đường về...

An Nhiên không nhớ địa chỉ nhà của Giang Hải, Trương Thần chỉ đành đưa cô bé về Trương gia và tìm cách liên lạc với Du An Kỳ. Trên đường trở về, Trương Thần luôn trấn an An Nhiên, anh nghĩ chắc cô bé cũng rất sợ hãi.

Đến Trương gia, An Nhiên không khỏi trầm trồ trước vẻ đồ sộ của ngôi nhà trước mắt mình. Nó chẳng khác nào là một tòa lâu đài khoác trên người vẻ lộng lẫy. Thấy cô bé thất thần, Trương thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé xinh xắn ấy, nhắc nhở:

- Chúng ta vào thôi!

Vào đến nhà, Trương lão gia và Trương phu nhân thấy anh dắt về một đứa bé, cả hai vô cùng kinh ngạc. Bà hỏi Trương Thần:

- Tiểu Thần, cô bé này là?

- Cô bé này bị lạc, lúc nãy còn bị té nên con đưa về xem vết thương. Lát nữa sẽ gọi cho gia đình đến đón.

Cả hai người già nghe anh nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Vì ngoài Du An Kỳ ra, Trương phu nhân còn tưởng từ đâu Trương Thần dẫn về một đứa con chứ...

Sau khi băng vết thương ở chân cho An Nhiên, Trương Thần cho cô bé mượn điện thoại và gọi điện về cho An Kỳ. Cô bé nói mình đang ở cùng thúc thúc, cô liền đoán ra ngay người đó là Trương Thần. Du An Kỳ lập tức đi đến đón con.

Trong lúc chờ An Kỳ đến, Trương phu nhân bất giác mà nhìn An Nhiên mãi. Bà cảm thấy có chút gì đó thân thuộc với cô bé. Bà còn nói với Trương Thần:

- Tiểu Thần, mẹ cảm thấy cô bé có những nét nhìn rất quen.

- Vậy sao! Con bé này là con gái của An Kỳ đó mẹ.

Trương phu nhân bất ngờ. Bà gọi An Nhiên đến gần và hỏi:

- Cháu tên là gì?

- Cháu tên Du An Nhiên.

- An Nhiên... cái tên rất hay. Mẹ cháu đặt tên rất hay.

Trương phu nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Nhiên, không nỡ buông tay. Trương Thần cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng anh cũng chẳng bận tâm lắm. Tuy anh cũng có thiện cảm với con của Du An Kỳ, nhưng dù sao đi nữa, chúng cũng không phải là con của anh.

Đoán được Du An Kỳ gần đến, Trương Thần nắm tay cô bé ra ngoài cổng đợi. Trước khi đi, An Nhiên nói với Trương Thần:

- Thúc thúc, An Nhiên muốn sau này được gặp thúc nhiều hơn. An Nhiên rất thích thúc.

Nghe lời nói ngây ngô ấy của một cô bé năm tuổi, trong lòng Trương Thần bất ngờ cảm thấy ngọt ngào khó hiểu. Anh ngồi xuống, nói với cô bé:

- Thúc cũng rất thích An Nhiên, cũng rất muốn sẽ được đến chơi với An Khải và An Nhiên. Nhưng thúc sợ mẹ An Nhiên không thích chú.

- Không đâu ạ, mẹ nhất định sẽ đồng ý! Bình thường An Nhiên và anh hai chỉ chơi một mình. Mẹ và ba Giang Hải thì đi làm, chúng con thật sự rất buồn. Gía như chúng con có ba bên cạnh chăm sóc thì tốt biết mấy.

- Chẳng phải ba Giang Hải cũng rất tốt với hai đứa sao?

- Thúc thúc hiểu lầm ý của An Nhiên rồi. Ý con là ba ruột...

" Ba ruột?" Trương Thần bất ngờ khi nghe An Nhiên nói vậy? Anh hỏi cô bé:

- Thế Giang Hải không phải ba ruột của hai đứa à?

- Con cũng muốn lắm chứ, nhưng chúng con từ nhỏ đã không có ba. Vì ba Giang Hải thương tụi con nên nhận làm ba. Nếu như là con ruột của ba Giang, con và anh hai đã mang họ Giang rồi.


Nghe giọng nói An Nhiên có chút buồn bã, Trương Thần liền nghĩ hóa ra là như vậy. Vì cho dù nhìn cỡ nào, anh cũng chẳng thấy An Khải hay An Nhiên giống với Giang Hải cả. Anh an ủi cô bé và hứa sẽ đến thăm, An Nhiên nghe vậy liền vui mừng. Cô bé ngẩng đầu. vẻ mặt đầy phấn khởi, hỏi Trương Thần:


- Thúc thúc, thúc có muốn làm ba của An Nhiên không?


🎵background music🎵


Đột Nhiên Rất Nhớ Em - Ngũ Nguyệt Thiên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK