Khác với vẻ mặt của Trương Thần, bác sĩ có phần bình tĩnh, nói:
- Trương tổng đừng quá lo lắng. Vị tiểu thư này chỉ là đang mang thai, đã được một tháng. Do nhịn ăn và mệt mỏi nên mới ngất đi thôi. Lát nữa tôi sẽ đi lấy thuốc cho cô ấy.
- Cái gì? Mang thai? Anh nói thật chứ?
Nghe bác sĩ thông báo, Trương Thần vô cùng bất ngờ. Du An Kỳ mang thai đã được một tháng. Chính là đêm anh cả hai người phát sinh quan hệ do thuốc anh đưa cho cô? Đúng là như vậy.
Anh ngồi dậy, đi đến chỗ bác sĩ, căn dặn:
- Lấy cho cô ấy loại thuốc tốt nhất dùng để dưỡng thai, bao nhiêu tôi cũng có thể chi trả.
Có lẽ vì do tiếng ồn làm ảnh hưởng đến Du An Kỳ nên cô đã tỉnh lại. Cô giơ tay lên trước mắt, do mới tỉnh lại nên trước mắt cô hơi mờ. An Kỳ thấy Trương Thần đang nói chuyện với một người khác. Với giọng nói có phần yếu ớt, cô cất tiếng hỏi:
- Đây là đâu?
Nghe giọng của Du An Kỳ phát ra từ phía sau. Anh biết rằng cô đã tỉnh lại nên liền quay người về sau và chạy đến bên cô. Thấy cô muốn ngồi dậy, anh liền ngăn lại, nói:
- Em đừng ngồi dậy, cứ nằm đó đi.
- Anh làm sao vậy? Sao cứ cười mãi thế? Bác sĩ, tôi bị gì vậy? Tại sao tôi lại ngất?
Hết nhìn gương mặt vui vẻ đầy khó hiểu của Trương Thần, Du An Kỳ quay sang nhìn vị bác sĩ cũng đang tươi không kém, hỏi. Nhưng Trương Thần lại cướp câu trả lời của bác sĩ. Anh với tinh thần đầy phấn khởi, thông báo:
- An Kỳ, bác sĩ nói em đã mang thai được một tháng rồi.
Khác với sự phấn khích của Trương Thần. Mặt của Du An Kỳ có phần khó coi. Nhìn sắc mặt cô có phần không tốt, anh liền hỏi:
- Em sao vậy?
Lúc này, miệng Du An Kỳ đang lẩm bẩm: " Không thể nào! ". Sau khi lẩm bẩm được vài lần, cô bất ngờ thốt lên:
- Không thể nào, bác sĩ, có khi nào ông chuẩn đoán sai không? Rõ ràng tôi có uống thuốc tránh thai, sao lại có thai được?
Vị bác sĩ suy ngẫm hồi lâu, sau đó trả lời trước vẻ mặt có phần ngơ ngác của An Kỳ:
- Tiểu thư, xin hỏi, một tháng trước, sau khi quan hệ, cô đã uống thuốc tránh thai khi nào?
- Ngay sau khi thức dậy.
- Vậy khoảng thời gian sau, cô có thường xuyên uống rượu hay không?
- Có.
- Việc uống thuốc tránh thai nhưng vẫn có thai của tiểu thư có thể do hai trường hợp gây ra: Một, thuốc mà cô uống là thuốc tránh thai giả; Hai, do cô thường xuyên uống rượu dẫn đến thuốc tránh thai bị mất tác dụng khi được sử dụng với rượu do ethanol ngăn cản quá trình hấp thụ của thuốc.
Bác sĩ nói rồi, Trương Thần liền ra ám hiệu cho ra ngoài. Anh biết việc có thai là điều mà Du An Kỳ không hề mong muốn trong lúc này. Trong lúc cô đang nằm trên giường với vẻ mặt vẫn còn khá bất ngờ thì anh lại vuốt má cô, dõng dạc nói:
- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
Du An Kỳ vẫn không có chút phản ứng nào. Anh nói tiếp:
- Chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng. Anh sẽ cho em một danh phận và cho bọn trẻ một mái ấm như em mong muốn.
- An Kỳ, gả cho anh, có được không?
Nghe những lời chứa đựng nhiều tình cảm thế này, Du An Kỳ cuối cùng cũng bị anh làm cho cảm động. Nhưng ngay lúc này, cô lại không nói lời nào, liền quay người sang chỗ khác, cố tình tránh né anh. Cô nghĩ, làm sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho anh như thế được. Còn anh, cứ nghĩ là cô từ chối, liền buồn bã rời đi. Trước khi đi, không quên nói:
- Em nghĩ ngơi đi. Anh quay về nhà một lát.
Không biết một lát của Trương Thần là bao lâu. Du An Kỳ đã đợi anh suốt cả buổi trưa nhưng không thấy anh quay lại. Chiều hôm ấy, do nằm trong phòng bệnh hết sức buồn chán nên cô đã ra bên ngoài sân bệnh viện và đi dạo một chút. Sau khi đã thấm mệt, Du An Kỳ liền ngồi xuống ghế gần đó.
Từ xa, có một cậu bé mặc đồ bệnh nhân chạy đến chỗ cô. Trên tay cầm theo một hộp quà hình vuông khá lớn và nhét vào tay An Kỳ. Khi cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhóc liền giải thích:
- Là một người rất yêu chị nhờ em gửi đến.
Dứt lời, cậu bé liền bỏ đi làm, cô còn chưa kịp moi được tin tức nào. Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong có rất nhiều lá thư. An Kỳ lấy lá thư đặt ở vị trí đầu tiên ra xem:
" Ngày đầu tiên em rời đi, anh không nghĩ bản thân lại rơi vào cảnh tuyệt vọng đến vậy. "
" Ngày thứ hai, nhận được tin máy bay của em mất liên lạc, anh điên cuồng cho người tìm kiếm."
" Ngày thứ ba, không có tin tức của em.."
" Ngày thứ tư, vẫn không có tin tức của em..."
......
" Ngày thứ chín, sau nhiều ngày tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức, anh đã tìm đến rượu. Ít nhất thì nó có thể làm cho anh có ảo giác rằng em vẫn còn bên cạnh anh.
Em từng hỏi anh, nếu một ngày anh mất đi " cả thế giới", thì thế giới ngoài kia liệu có còn quan trọng? Cuối cùng, anh cũng đã tìm được câu trả lời rồi. Nếu có một ngày, anh mất đi " cả thế giới " thì thế giới ngoài kia cũng chẳng còn quan trọng. Vì " cả thế giới " của anh, chẳng còn bên cạnh anh nữa, anh còn cần thế giới ngoài kia làm gì... "
" Ngày thứ mười, An Kỳ, em quay về đi, có được không? Anh biết anh đã sai rồi..."
" Ngày thứ mười một, em vẫn chưa quay về... "
" Ngày thứ một nghìn tám trăm hai mươi lăm, em đã rời đi được năm năm rồi. Hôm nay anh nhìn thấy một người rất giống em... Hóa ra anh không nhìn nhầm, người đó chính là em. Nhưng, theo em còn có một người đàn ông khác và hai đứa nhóc. Anh nghe chúng gọi em là mẹ, còn tên kia là ba. Lúc ấy, anh liền nghĩ đến đứa con của chúng ta... "
" Ngày thứ một nghìn tám trăm sáu mươi ba, anh biết tin em mang thai được một tháng. Anh rất háo hức, chờ đợi con của chúng ta, nhưng có vẻ em lại không muốn sinh con ra... "
Đóa Tường Vi Trong Tay - Lâm Tuấn Kiệt, Đặng Tử Kỳ
- Trương tổng đừng quá lo lắng. Vị tiểu thư này chỉ là đang mang thai, đã được một tháng. Do nhịn ăn và mệt mỏi nên mới ngất đi thôi. Lát nữa tôi sẽ đi lấy thuốc cho cô ấy.
- Cái gì? Mang thai? Anh nói thật chứ?
Nghe bác sĩ thông báo, Trương Thần vô cùng bất ngờ. Du An Kỳ mang thai đã được một tháng. Chính là đêm anh cả hai người phát sinh quan hệ do thuốc anh đưa cho cô? Đúng là như vậy.
Anh ngồi dậy, đi đến chỗ bác sĩ, căn dặn:
- Lấy cho cô ấy loại thuốc tốt nhất dùng để dưỡng thai, bao nhiêu tôi cũng có thể chi trả.
Có lẽ vì do tiếng ồn làm ảnh hưởng đến Du An Kỳ nên cô đã tỉnh lại. Cô giơ tay lên trước mắt, do mới tỉnh lại nên trước mắt cô hơi mờ. An Kỳ thấy Trương Thần đang nói chuyện với một người khác. Với giọng nói có phần yếu ớt, cô cất tiếng hỏi:
- Đây là đâu?
Nghe giọng của Du An Kỳ phát ra từ phía sau. Anh biết rằng cô đã tỉnh lại nên liền quay người về sau và chạy đến bên cô. Thấy cô muốn ngồi dậy, anh liền ngăn lại, nói:
- Em đừng ngồi dậy, cứ nằm đó đi.
- Anh làm sao vậy? Sao cứ cười mãi thế? Bác sĩ, tôi bị gì vậy? Tại sao tôi lại ngất?
Hết nhìn gương mặt vui vẻ đầy khó hiểu của Trương Thần, Du An Kỳ quay sang nhìn vị bác sĩ cũng đang tươi không kém, hỏi. Nhưng Trương Thần lại cướp câu trả lời của bác sĩ. Anh với tinh thần đầy phấn khởi, thông báo:
- An Kỳ, bác sĩ nói em đã mang thai được một tháng rồi.
Khác với sự phấn khích của Trương Thần. Mặt của Du An Kỳ có phần khó coi. Nhìn sắc mặt cô có phần không tốt, anh liền hỏi:
- Em sao vậy?
Lúc này, miệng Du An Kỳ đang lẩm bẩm: " Không thể nào! ". Sau khi lẩm bẩm được vài lần, cô bất ngờ thốt lên:
- Không thể nào, bác sĩ, có khi nào ông chuẩn đoán sai không? Rõ ràng tôi có uống thuốc tránh thai, sao lại có thai được?
Vị bác sĩ suy ngẫm hồi lâu, sau đó trả lời trước vẻ mặt có phần ngơ ngác của An Kỳ:
- Tiểu thư, xin hỏi, một tháng trước, sau khi quan hệ, cô đã uống thuốc tránh thai khi nào?
- Ngay sau khi thức dậy.
- Vậy khoảng thời gian sau, cô có thường xuyên uống rượu hay không?
- Có.
- Việc uống thuốc tránh thai nhưng vẫn có thai của tiểu thư có thể do hai trường hợp gây ra: Một, thuốc mà cô uống là thuốc tránh thai giả; Hai, do cô thường xuyên uống rượu dẫn đến thuốc tránh thai bị mất tác dụng khi được sử dụng với rượu do ethanol ngăn cản quá trình hấp thụ của thuốc.
Bác sĩ nói rồi, Trương Thần liền ra ám hiệu cho ra ngoài. Anh biết việc có thai là điều mà Du An Kỳ không hề mong muốn trong lúc này. Trong lúc cô đang nằm trên giường với vẻ mặt vẫn còn khá bất ngờ thì anh lại vuốt má cô, dõng dạc nói:
- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
Du An Kỳ vẫn không có chút phản ứng nào. Anh nói tiếp:
- Chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng. Anh sẽ cho em một danh phận và cho bọn trẻ một mái ấm như em mong muốn.
- An Kỳ, gả cho anh, có được không?
Nghe những lời chứa đựng nhiều tình cảm thế này, Du An Kỳ cuối cùng cũng bị anh làm cho cảm động. Nhưng ngay lúc này, cô lại không nói lời nào, liền quay người sang chỗ khác, cố tình tránh né anh. Cô nghĩ, làm sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho anh như thế được. Còn anh, cứ nghĩ là cô từ chối, liền buồn bã rời đi. Trước khi đi, không quên nói:
- Em nghĩ ngơi đi. Anh quay về nhà một lát.
Không biết một lát của Trương Thần là bao lâu. Du An Kỳ đã đợi anh suốt cả buổi trưa nhưng không thấy anh quay lại. Chiều hôm ấy, do nằm trong phòng bệnh hết sức buồn chán nên cô đã ra bên ngoài sân bệnh viện và đi dạo một chút. Sau khi đã thấm mệt, Du An Kỳ liền ngồi xuống ghế gần đó.
Từ xa, có một cậu bé mặc đồ bệnh nhân chạy đến chỗ cô. Trên tay cầm theo một hộp quà hình vuông khá lớn và nhét vào tay An Kỳ. Khi cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhóc liền giải thích:
- Là một người rất yêu chị nhờ em gửi đến.
Dứt lời, cậu bé liền bỏ đi làm, cô còn chưa kịp moi được tin tức nào. Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong có rất nhiều lá thư. An Kỳ lấy lá thư đặt ở vị trí đầu tiên ra xem:
" Ngày đầu tiên em rời đi, anh không nghĩ bản thân lại rơi vào cảnh tuyệt vọng đến vậy. "
" Ngày thứ hai, nhận được tin máy bay của em mất liên lạc, anh điên cuồng cho người tìm kiếm."
" Ngày thứ ba, không có tin tức của em.."
" Ngày thứ tư, vẫn không có tin tức của em..."
......
" Ngày thứ chín, sau nhiều ngày tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức, anh đã tìm đến rượu. Ít nhất thì nó có thể làm cho anh có ảo giác rằng em vẫn còn bên cạnh anh.
Em từng hỏi anh, nếu một ngày anh mất đi " cả thế giới", thì thế giới ngoài kia liệu có còn quan trọng? Cuối cùng, anh cũng đã tìm được câu trả lời rồi. Nếu có một ngày, anh mất đi " cả thế giới " thì thế giới ngoài kia cũng chẳng còn quan trọng. Vì " cả thế giới " của anh, chẳng còn bên cạnh anh nữa, anh còn cần thế giới ngoài kia làm gì... "
" Ngày thứ mười, An Kỳ, em quay về đi, có được không? Anh biết anh đã sai rồi..."
" Ngày thứ mười một, em vẫn chưa quay về... "
....
" Ngày thứ một nghìn tám trăm hai mươi lăm, em đã rời đi được năm năm rồi. Hôm nay anh nhìn thấy một người rất giống em... Hóa ra anh không nhìn nhầm, người đó chính là em. Nhưng, theo em còn có một người đàn ông khác và hai đứa nhóc. Anh nghe chúng gọi em là mẹ, còn tên kia là ba. Lúc ấy, anh liền nghĩ đến đứa con của chúng ta... "
" Ngày thứ một nghìn tám trăm sáu mươi ba, anh biết tin em mang thai được một tháng. Anh rất háo hức, chờ đợi con của chúng ta, nhưng có vẻ em lại không muốn sinh con ra... "
🎵background music🎵
Đóa Tường Vi Trong Tay - Lâm Tuấn Kiệt, Đặng Tử Kỳ