• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi chiếc xe chở Du An Kỳ và An Khải rời đi xa và mất hẳn dần trong tầm mắt. Trương Thần quay lại vào bệnh viện và vào phòng bệnh của Dương Thi Nhi. Vừa nhìn thấy anh, cô ta cố nỡ cười để thể hiện vẻ mặt tươi tắn khi gặp anh. Anh ngồi ngay bên cạnh, hỏi:

- Sao cô lại ngốc đến vậy? Thay tôi đỡ nhát dao của tên đó.

- Chỉ là một nhát dao thì có là gì. Vì anh, em có thể làm nhiều chuyện hơn nữa.

- Đừng nghĩ ngu ngốc như vậy. Cô nghỉ ngơi đi, tôi quay về công ty.

Thấy anh sắp rời đi, Dương Thi Nhi lặp tức níu kéo:

- Anh... ở lại đây thêm chút nữa có được không?


Trương Thần không trả lời, anh đi thềm vài bước thì nghe cô ta nói:

- Em muốn đến làm ở công ty anh.

Tuy không biết ý đồ của Dương Thi Nhi là gì, nhưng Trương Thần vẫn gật đầu đồng ý. Xem như đây là cách anh trả ơn cô vì đã đỡ nhát dao thay anh.

Sau khi Trương Thần rời đi được khá lâu, một vị bác sĩ đến gặp Dương Thi Nhi. Thấy ông ta đến, cô định ngồi dậy liền bị ông ngăn cản:

- Dương tiểu thư nằm cũng được, không nhất thiết phải ngồi dậy đâu.

- Bác sĩ tìm tôi có chuyện gì sao?

Vị bác sĩ này có vẻ khá băn khoăn, lưỡng lự không biết có nên nói hay không. Nhưng thân là một bác sĩ, phải có nghĩa vụ báo cáo tình trạng bệnh của bệnh nhân. Trước khi nói, ông có nhắc nhở cô trước:

- Dương tiểu thư, tôi nghĩ cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý trước những gì tôi định nói.

Dương Thi Nhi không hiểu ý của bác sĩ.Cô không nghĩ chỉ vì một vết thương nhỏ này có thể lấy được mạng của cô, liền nói với bác sĩ:

- Có chuyện gì thì ông mau nói đi. Không cần phải ra vẻ nghiêm trọng như vậy.

- Dương tiểu thư, vết thương lần này của cô làm cho bụng bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến... dẫn đến sau này...

Nói đến đây, bác sĩ liền ấp úng:

- Sau này thế nào?

- Sau này Dương tiểu thư không thể sinh con.

Nghe được tin này, Dương Thi Nhi chết điếng. Vết thương nhỏ này cũng làm cho cô sau này không thể sinh con nữa sao? Cô ta đột nhiên kích động. Mất đi khả năng sinh con là một trong những nỗi đau lớn hơn bất kì nỗi đau nào khác trên đời này. Ngay lúc này, dương Thi Nhi dường như khóc cũng chẳng ra nước mắt. Thấy vậy, bác sĩ liền khuyên can cô:

- Dương tiểu thư đừng quá đau lòng.

- Một người phụ nữ khi bị tước đi khả năng sinh con, ông cảm thấy như thế nào?

Vị bác sĩ đột ngột im lặng trước câu hỏi của cô. Dù buồn cỡ nào đi nữa, cô vẫn cố gắng bình tĩnh, cô không thể để nỗi buồn này lấn áp kế hoạch của mình. Cô bảo bác sĩ rời khỏi phòng, ở trong, cô ta tự nhủ:

- Mình... mình sắp hoàn thành kế hoạch rồi. Anh ấy đã cho mình vào công ty làm, mình có thể ở bên cạnh Trương Thần nhiều hơn. Mình không cần con, mình chỉ cần Trương Thần. Đúng vậy, chỉ cần có anh ấy, vậy là đủ.

Dứt lời, Dương Thi Nhi thở đầy mệt mỏi, ánh mắt cô ta cũng trở nên hiểm ác hơn. Dường như, ánh mắt ấy cô ta muốn nói rằng, cô sẽ không từ thủ đoạn nếu như có người cản trở kế hoạch của mình.

Không lâu sau đó, Dương Thi Nhi rời khỏi bệnh viện và đến công ty Quang Thái làm việc. Cô được Trương Thần phân làm việc tại bộ phận nhân sự. Nhưng có vẻ như cô không được lòng các đồng nghiệp khác vì tính tiểu thư của mình. Nếu như không phải vì cô đã cứu mình thì Trương Thần đã sa thải cô từ lâu rồi.

Hôm đó, sau khi tan làm, thấy anh đang một mình đến hầm đậu xe, Dương Thi Nhi ve vãn theo anh không thành liền hậm hực quay về. Vào đến xe, Trương Thần lấy điện thoại và gọi đến cho Du An Kỳ. Nghe giọng cô có chút không vui, anh hỏi:

- Là ai đã làm cho em không vui vậy?

- Là anh đó. Có chuyện gì, nói mau đi.

- Ngày mốt là sinh nhật của mẹ, em cùng hai đứa nhóc đến dự được chứ? Mẹ rất mong em đến.

- Biết rồi!

Vừa dứt lời, cô liền tắt máy. Từ lúc An Khải xuất viện, anh chưa từng gọi hay đến gặp cô. Cô nghĩ, có lẽ là anh đang bận chăm sóc cho ân nhân của mình. Còn Trương Thần, sau khi An Kỳ đồng ý, anh liền hết sức nhẹ nhõm. Anh đang nghĩ, mấy hôm nay không liên lạc hay đến tìm cô, không biết cô có nhớ mình hay không. Nếu là đang nghĩ đến anh thì tốt biết mấy. Vừa nghĩ rồi, anh liền hắc hơi một cái, sau đó nói:

- Chắc là có người vừa mắng mình.

Đến hôm sinh nhật, Trương Thần cứ đứng lên ngồi xuống mãi khi chưa thấy mẹ con An Kỳ đến. Thấy anh đứng ngồi không yên, Trương phu nhân cảm thấy buồn cười, nói:

- Con không cần phải đứng lên ngồi xuống mãi như vậy, dù gì bây giờ vẫn còn sớm mà.

- Kệ tiểu Thần đi, cho nó biết cảm giác thế nào là chờ đợi tình yêu.

Trương lão gia ôm lấy Trương phu nhân đang đứng bên cạnh, yêu chiều nói. Sau khi anh cứ đứng lên ngồi xuống như vậy thêm vài lần thì có một chiếc xe đậu trước nhà. Không cần biết có phải là An Kỳ hay không, Trương Thần chạy ào ra ngoài còn nhanh hơn người giúp việc. Thật may, chiếc xe này chở An Kỳ và bọn trẻ đến. An Khải và An Nhiên lần lượt xuống xe. Bọn nhóc thấy anh liền lớn giọng gọi:

- Ba.


- Ngoan, mẹ các con đâu?


Anh vừa nói rồi, Du An Kỳ từ trong xe bước xuống. Tối hôm đó, cô mặc một chiếc váy caro cổ V tay phồng. Vừa bước xuống như, Trương Thần liền bị cô cướp mất hồn phách, cứ nhìn cô đắm đuối mà quên mất việc phải đưa ba mẹ con vào nhà.


🎵background music🎵


Khiên Ti Hí - Ngân Lam, Aki A Kiệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK